Cũng đã xế chiều, Tuyết Dao khẽ mở mắt. Cơ thể nàng đã bớt nặng nề và mệt mỏi hơn lúc sáng. Tình trạng của nàng hiện tại đã ổn hơn rất nhiều. Liên Vương từ bên ngoài cầm chén thuốc vào cho nàng. Nhìn thấy y, Tuyết Dao lười biếng mà ngồi dậy.
- Công chúa người mau uống thuốc đi.
- Đó là gì vậy ?
- Đây là thuốc thần đặc biệt cho người đi kê, uống vài ngày là sẽ khỏi.
Tuyết Dao nghi ngờ nhìn chén thuốc. Gương mặt ngốc nghếch của nàng như một đứa trẻ sợ bị đánh. Liên Vương nhìn biểu cảm của nàng không khỏi bật cười.
- Sẽ không có độc gì đâu, ta sẽ thử trước cho người.
Cầm chén thuốc uống một ngụm nhỏ, Liên Vương đưa mắt nhìn nàng. Ánh mắt có vài phần ôn nhu thật khiến người ta muốn có được. Sau khi nhìn thấy y uống Tuyết Dao mới rũ bỏ hết hoài nghi mà cầm lấy chén thuốc đưa lên miệng. Từng ngụm từng ngụm, thật là đắng. Đặt bát thuốc cạn không còn một giọt xuống, nàng khẽ nhíu mày nhìn y.
- Người có muốn ra ngoài ngắm hoàng hôn không ?
- Hoàng hôn sao ?
- Đúng vậy , rất đẹp.
Y đỡ tay nàng, dìu nàng ra ngoài, không quên khoác thêm một chiếc áo phòng khi lạnh. Tuyết Dao ngắm nhìn cảnh vật trước mắt. Những tia nắng cuối cùng vương lại trên mặt đất, tiếng chim ngừng hót trả lại không gian tĩnh lặng. Gió cũng thôi xào xạc trên những tán lá. Một bức tranh tuyệt đẹp vẽ nên hai con người tuyệt sắc giai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-nang-chay-dau-cho-thoat/2933892/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.