Tuyết Dao mệt mỏi xoay người mệt mỏi thở dài. Cả người nàng đau nhức vô cùng chỉ muốn rụng rời cả tay chân. Nhưng rồi có gì đó khiến nàng chợt chú ý. Tuyết Dao mở mắt ra nhìn. Đây là đâu ? Đôi mắt đưa nhìn xung quanh căn phòng rồi lại nhìn sang phía đối diện. Nàng giật mình ngồi dậy chạy sang bên kia.
- Liên Vương, Liên Vương...
Trên giường chẳng có gì ngoài một chiếc chăn. Nàng hoảng loạn chạy ra bên ngoài tìm kiếm bóng dáng của y. Nhưng dường như điều đó là vô nghĩa khi bên ngoài chỉ có A Lệ và Miên Miên đanh đứng chờ.
- Công chúa, người đi đâu vậy ?
- Liên Vương đâu rồi ? Hai em có thấy huynh ấy đi ra ngoài không ?
Nàng vội vã hỏi dồn dập khiến A Lệ nghe chữ có chữ không. Nhưng bên cạnh thì Miên Miên lại nghe vô cùng rõ.
- Liên Vương điện hạ sáng sớm nay đã khoẻ lại bây giờ đang ở đại sảnh để bàn về chuyện vết nứt ở ranh giới với hoàng thượng.
Nghe đến đây nàng cũng phần nào yên tâm hơn. Chỉ cần y khoẻ thì không sao cả.
- Tối qua Liên Vương điện hạ đã bế muội lên giường đó.
Hoành Ly từ phía xa đi lại nở một nụ cười nhìn nàng. Tuyết Dao cũng theo lễ đi đến chào cô.
- Sao tỷ biết chuyện đó ?
- Tối qua ta sợ ở đây không đủ chăn ấm nên muốn mang cho muội ít chăn. Vừa đến nơi thì thấy điện hạ trên tay bế muội đặt vào giường. Ta cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-nang-chay-dau-cho-thoat/2933779/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.