Kiều Hoài Cẩn đã ởkhách điếm này một đêm,sáng sớm ngày hôm sau,liền chuẩn bị lên đường trở vể Thịnh Dương,đi cùng với bọn họ còn có tiểu tướng lần trước KiềuThanh gặp Tần Dịch. Kiều Hoài Cẩn đã nói với Kiều Thanh,TầnDịch là trưởng tử tướng quân trấn quốc Nghiêu Quốc,hai năm nay là tới biên ải rèn luyện trong quân đội, vừa qua đúng dịp Tần lão gia tửtriệu hắn trở về Thịnh Dương,nhân tiện cùng đi theo bọn họ,dọc đường đi cũng có thế chiếu cố lẫn nhau. Tần Dịch ngồi trên lưng ngựa,nhìn thấy Kiều Thanh ôm đứa nhỏ vào trong xe ngựa,trong mắt hiện lên mộtchút kinh ngạc.Hắn cho rằng Kiều Hoài Cẩn đến đây,hài tử không rõ lailịch kia lập tức sẹ bị mang đi,không nghĩ tới Kiều Thanh vẫn còn mangtheo hắn. Kiều Hoài Cẩn một mình một xe ngựa,Kiều Thanh cùnghài tử một xe ngựa.Trong xe tất cả đều đầy đủ,lúc Kiều Hoài Cẩn đấn condẫn một nha hoàn Hồng Ngọc vốn là nha hoàn của Kiều Thanh.nghĩ là lúctrở về sẽ cho nàng hậu hạ Kiều Thanh. Tướng mạo Hồng Ngọc hết sức bình thường,đôi mắt nho nhỏ,làn da hơi đen,không tính là đẹp mắt,hơnnữa vóc người có chút khỏe mạnh,thoạt nhìn có chút chân chất.Chẳng qua ở chung trong chốc lác,Kiều Thanh liến phát hiện nha đầu này không chỉthoạt nhìn chân chất,tính cách cũng có chút chân chất… “Lúc đầu tại sao ta phải đến địa phương xa như vậy cầu phúc cho tổ mẫu?”Kiều Thanh hỏi Hồng Ngọc. Hồng Ngọc suy nghĩ trong chốc lác mới nói:”Nô tỳ cũng không biết,lúc đó lãophu nhân ngã bệnh, tiểu thư liền muốn đến thành Thanh Châu,lúc đầu đạicông tử muốn cùng đi với tiểu thư,nhưng tiểu thư sống chết không cho”. Nhất định một mình đến địa phương xa như vậy?Nguyên chủ cuối cùng là đang suy nghĩ gì… “Tại sao ngươi không cùng ta đến đại tự giác ngộ?”.Kiều Thanh hỏi HôngNgọc. Theo như Kiều Hoài Cẩn nói, lúc ấy bốn nha hoàn cùng nàng đi đạitự giác ngộ đều bị chết cháy. “Nô tỳ là tam nha hoàn vẫynước quét nhà,vóc người xấu,tay chân lại vụng về,bình thường tiểu thưra ngoài sẽ không dẫn nô tỳ theo”.Hồng Ngọc hết sức thành thật nói. Thì ra là không thể dùng nha đầu tam đẳng…”Vậy tại sao lần này đại ca lại dẫn ngươi tới đây chứ?”.Kiều Thanh lại hỏi. Hồng Ngọc chân chất cười một tiếng nói:”Bởi vì tiểu thư Thanh Lan Viện vốnlà còn dư lại bốn nha đầu,ba nàng đều bị bệnh,cho nên đã dẫn nô tỳ đếnđây”. Đúng là một nha đầu thành thực,ba người kia không phảilà bị bệnh,mà là không muốn đến đây.Nàng đã mất tích một năm,nha đầutrông coi sân nhỏ sinh ra tâm tư khác cũng hết bình thường. “Tiểu thư,tiểu thiếu gia lớn lên thật đẹp mắt, tiểu thư thật sự là một người có lòng tốt”. Nghe thấy Hồng Ngọc tán dường từ đáy lòng,Kiều Thanh cũng không khiêmtốn khẽ mỉn cười,nàng cảm thấy nàng có chút thích nha đầu này.Hồng Ngọc rất thành thực,biết rõ Kiều Thanh mất trí nhớ,cho dù Kiều Thanh hỏi cái gì nàng đều trả lời đầu đuôi gốc ngọn,cho nên chưa qua thời gian haingày,Kiều Thanh đã hiểu rõ đại khái người trong Kiều Quốc công phủ,cònbiết một số những chuyện khác bên trong Thịnh Dương Thành. Lúc đi được nửa đường,hôm nay bọn họ nghĩ ngơi bên trong một nhà trọ,HồngNgọc liền xung phong nhận việc còn tỏ vẻ chuyện ôm hài tử nàng có thểgiúp,tiểu bánh bao cũng không bài xích nàng,cho nên có đôi khi KiềuThanh đưa hài tử cho Hồng Ngọc ôm,ngược lại nàng có thể thoải mái mộtchút. Kiều Thanh,Kiều Hoài Cẩn,Tần Dịch,còn có tiểu bánhbao bị Hông Ngọc ôm ngồi cùng một chỗ ăn cơm,lúc ăn cơm bình thường,độtnhiên Hồng Ngọc nói với Kiều Thanh:”Tiểu thư,tiểu thiếu gia muốn táchtrà này”. Lúc nay Kiều Thanh mới nhìn thấy trong tay tiểubánh bao ôm một ly trà sứ trắng trong nhà trọ chơi đến rất vui vẻ,nhìnsang Kiều Thanh,lộ ra một nụ cười sáng lạn với nàng nói”Mẫu thân,muốn,tách trà”. Được rồi,Kiều Thanh cảm thấy phải suy nghĩlàm một chút đồ chơi cho tiểu bánh bao hoặc là mua một số đồ chơi,sởthích hài tử nhà mình cũng rất đặc biệt,thế nhưng lại thích một tách trà hết sức bình thường… Lúc này ăn cơm đã gần xong,Kiều Hoài Cẩn cùng Tần Dịch đã bỏ đũa xuống. “Tiểu nhị”.Kiều Thanh gọi một tiếng,một tiểu nhị rất nhanh chạy tới cúi đầu khom lưng nói:”Tiểu thư có gì phân phó?”. “Tách trà nay bán thế nào?Ta mua”.Kiều Thanh nhàn nhạt nói.Khó lắm nhi tử mới vừa ý một đồ vật,cho dù là vàng Kiều Thanh cũng không chút do dự mualại cho hắn.Về phần vấn đề mua không nổi,Kiều Thanh căn bản không nghĩtới.Bên cạnh không phải còn một đại công tử quốc công phủ đi theo sao?Dù sao cũng không đến mức ngay cả một tách trà cũng không mua nổi. Tiểu nhị sửng sờ một chút,dĩ nhiên là không nghĩ tới Kiều Thanh sẽ đưa rayêu cầu như vậy,nhưng bán ly trà…Hắn có chút khó khăn nói:”Tiểu thư chờ, cái này tiểu nhân phải đi tìm chưởng quầy đến”. Chưởngquầy nhà trọ rất nhanh liền tới,dáng người mập mạp bên trong đôi mắtnhỏ lóe lên ánh sáng:”Nghe nói vị tiểu thư này muốn mua tách trà này?” “Ân,ra giá đi”.Kiều Thanh nhàn nhạt nói. Chưởng quầy trực tiếp khoác tay lắc đầu nói:”Tách trà này không bán.Đây chìnhlà đồ sứ thượng hạng, tiểu thư mua một cái, còn dư một cái không thểdùng” Kiều Thanh vốn định nói nàng có thể mua hết một bộ trà, một lác nữa cho nhi tử tùy ý chới đùa,liền nhìn thấy Tần Dịch nắm chặt bàn tay,bóp nát tách trà cầm trong tay! (Melody: O_O Bạo lực vãi * runsợ*) Cao thủ!Đay là cảm giác đầu tiên của Kiều Thanh.Thân hìnhchưởng quầy bên cạnh run lên, chợt nghe thấy Tần Dịch lạnh lùng nói:”Một tách trà bao nhiêu tiền? Ta bồi thường!” Cảm nhận được khí thế lạnh lùng trên người Tần Dịch, phải nhìn…nữa trường kiếm rấtnặng bên hông Tần Dịch, trán chưởng quầy toát ra một trận mồ hôilạnh,vọi vàng cúi đầu khom lưng nói:”Không đáng tiền,không đáng tiền!Không cần bồi thường!”Nói xong vội vàng nhìn Kiều Thanh nói:”Cái ly này đưa cho tiểu thiếu gia chơi,không cần tiên không cần tiền”.Nói xong đầu đầy mồ hôi rời đi… Kiều Thanh chỉ Tần Dịch nói với tiểu bánh bao:”Dục nhi,nói cám ơn Tần Dịch thúc thúc”.Phương thức giải quyết vấnđề của cái nam nhân mặt lạnh này đúng là rất đặc biệt… Tiểubánh bao lộ ra một nụ cười sáng lạn nhìn Tần Dịch nói:”Cám ơn Tần thúcthúc”Kiều Thanh nhìn thấy khóe miệng Tần Dịch mất tự nhiên co rút mộtcái,nhìn tiểu bánh bao khẽ gật đầu. Đây chỉ là một việc nhỏxen giữa,có Kiều Hoài Cẩn củng Tần Dịch ở đây,Kiều Thanh cũng không lolắng về vấn đề an toàn,ngày hôm sau sau khi rời khỏi nhà trọ,bọn họ rấtnhanh lại lên đường. “Hồng Ngọc chờ khi ta trở về ta chongươi làm nha hoàn nhất đẳng được không?”.Trong xe ngựa,Kiều Thanh mỉncười nói với Hồng Ngọc. Không nghĩ tới Hồng Ngọc nghe KiềuThanh nói xong,trực tiếp ở tron g xe ngựa quỳ xuống dập đầu ba cái vóiKiều Thanh,mắt đỏ rưng rưng nói:”Đa tạ tiểu thư!Nô tỳ nhất định làmtrâu làm ngựa cho tiều thư,nhảy xuống dầu sôi…nhảy… Hồng Ngọc nhíu mày suy nghĩ trong chốc lác vẫn không nghĩ ra nhảy cái gì,cuối cùngnói thẳng:”Dù sao tiểu thư biết nô tỳ có ý gì là được”. KiềuThanh trong tay cầm lấy một con dao găm gọt một mảnh gỗ,Đột nhiên độngtác của nàng làm cho Hồng Ngọc hết hồn,chờ nàng phản ứng kịp,Hồng Ngọcđã đập đầu biểu hiện lòng trung thành… “Đứng lên đi”KiềuThanh bật cười lắc lắc đầu.Thế giớ này có một điểm không tốt chính làđộng một chút sẽ có tiết mục quỳ xuống này. “Tiểu thư ngườiđang khắc cái gì a?”.Hồng Ngọc đến gần hưng trí bừng bừng hỏi.Trải quanhững ngày ở chung này,Hồng Ngọc phát hiện Kiều Thanh hoàn toàn khônggiống với trước kia,tuy rằng tính tình không phải rất hoạt bát, nhưngchưa từng nổi nóng,có vẻ rất dễ ở chung,ngay từ đầu không thấy KiềuThanh* câu nệ*. (Melody: câu này có nghĩ là cẩn trọng trong lời nói ý) “Làm đồ chơi cho Dục nhi”.Kiều Thanh không ngẩng đầu lên vẫn vùi đầu điêukhắc.Tiểu bánh bao đang ngồi một bên hưng trí bừng bừng chơi mảnh gỗhình cầu nhỏ Kiều Thanh trước kia làm cho hắn cùng…một tách trà
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]