Băng Cơ à, cây gậy trúc lần trước trẫm thưởng cho con dùng có thuận tay không?”
Lãnh Băng Cơ lắc đầu: “Không vừa tay, không xuất được lực, giống y như gãi ngứa.”
Mí mắt Mộ Dung Phong giật giật.
Hoàng đế hài lòng vuốt cằm: “Trẫm suy đi nghĩ lại, cũng cảm thấy cây gậy trúc đó không đủ lập uy.
Nếu đã vậy, trẫm sẽ thưởng cho con một cây lang nha bổng chùy gai.”
Mộ Dung Phong bị một đòn cảnh cáo, vẻ mặt chết lặng: “…”
Thật tàn nhẫn, cho dù người không thích đứa con trai da dày thịt béo có thể chịu đau này, nhưng lẽ nào người không sợ con dâu của người dùng sức quá mạnh sẽ bị đau lưng sao.
Thì ra trên thế giới này, ngoài con ra, ai ai cũng là ruột thịt của người.
Lãnh Băng Cơ cố nín cười: “Tạ phụ hoàng! Phụ hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”
“Cám ơn cái gì, thương thay cho tấm lòng cha mẹ khắp thiên hạ.
Thấy vợ chồng hai con hòa thuận, trẫm đã rất vui rồi.
Còn nữa, Phong Nhi, cười một cái là trẻ thêm mười tuổi, không có chuyện gì thì đừng lúc nào cũng nghiêm mặt lại như thế, trông chẳng khác nào lão già sắp không xong này của con, họ theo trâm này, bình dị gần gũi, hòa nhã dễ gần.”
Hoàng đế nhe răng cười, vẻ quyến rũ bắn khắp nơi, cảnh xuân rực rỡ.
Đoàn rước dâu của Mạc Bắc dần đi xa khỏi Thượng Kinh.
Dãi gió dầm mưa cả một ngày, cuối cùng quyết định nghỉ lại ở một dịch quán.
Am Đạt vương tử cùng Lỗ đại nhân đứng trước cái hộp đựng thức ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-muon-tai-gia-roi/1006161/chuong-531.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.