Mộ Dung Phong nào dám mạnh miệng trước mặt lão gia tử.
“Đương nhiên không phải, chỉ là nhi thần lo lắng tới vấn đề tiền bạc.
Kỳ vương phủ không quá giàu có, nhi thần chỉ e không nuôi nổi nhiều người như vậy.”
Hoàng đế hừ lạnh: “Con xị mặt ra trợn mắt nhìn Băng Cơ nhà người ta liên tục làm gì? Cảm thấy phụ hoàng thiên vị, trách trẫm không ban thưởng mỹ nhân, vũ cơ? Vậy thì con cũng phải có bản lĩnh này!”
Ở trước mặt lão gia tử, Mộ Dung Phong luôn là người đen đủi, bị ngược, hắn không ngừng phải thích: “Không, nhi thần không dám.”
“Không đám là đúng rồi.
Mấy mỹ nam tử trẫm thưởng cho Băng Cơ, một năm sau, trẫm muốn họ học được y thuật của Băng Cơ, sau đó về cung phát triển nó.”
Thì ra đây là mục đích của lão gia tử, lúc này Lãnh Băng Cơ mới thở phào nhẹ nhõm.
Nam nữ phối hợp, làm việc đỡ mệt, mấy vị học trò này không tệ, nhìn qua có vẻ rất thông minh, nhanh nhạy.
Nhưng là sau khi những chàng trai xinh đẹp này hồi cung, ngài xác định họ sẽ chỉ phát triển y thuật thôi sao?
Những phi tử phòng không chiếc bóng trong cung của ngài, khả năng kiềm chế của họ không tốt bằng con.
Mộ Dung Phong tỏ vẻ kiên quyết phản đối: “Phụ hoàng, Băng Cơ sắp sinh rồi, không hợp làm việc nặng.”
Hoàng đế bĩu môi tỏ vẻ không vui: “Không phải vẫn còn một tháng nữa sao? Chuyện truyền thụ kinh nghiệm, giải đáp nghi ngờ này không thể trì hoãn, dù sao nàng cũng không có gì làm.”
Lãnh Băng Cơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-muon-tai-gia-roi/1006160/chuong-530.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.