Tuy nhiên, thời gian ban đầu, tu hành không được, thì mắt của ngươi không thể nhìn thấy ánh sáng.
Cho nên ngươi mới nảy ra chiến lược này, để lại Lãnh Băng Nguyệt trong hoàng cung, cố tình chọc giận nàng ta, để nàng ta đẩy ngươi xuống từ trên cao.
Ngươi chỉ cần nhân cơ hội này để giả vờ bị mù, bước vào Kỳ vương phủ, để Linh bà làm thuật che mắt với đôi mắt của ngươi, tạm thời không thấy gì.
Thứ nhất, ngươi có thể ở trong Kỳ vương phủ tập Nhiếp Hồn Thuật của mình, Kỳ vương phủ lại có thể bảo vệ sự an toàn của Linh bà.
Thứ hai, ngươi chỉ cần nhân cơ hội này, tiếp cận Mộ Dung Phong, và quyến rũ hắn.
Chỉ đợi phép thuật tu tập thành xông, là có thể mê hoặc hắn, nước chảy thành sông, có đúng như vậy không?”
Cẩm Ngu với khuôn mặt trắng bệch: “Ngươi trước giờ đều biết?”
“Ta chỉ đoán bừa.”
Lãnh Băng Cơ cười nhẹ: “Dù sao cũng không biết đúng sai thế nào, nhưng mà, ta nhất định không để cho ngươi có cơ hội hãm hại ta.
Tin tưởng, trừ khi ta phá vỡ mắt quỷ che lấp của ngươi trước, khiến cho mắt của ngươi bị thương, ngươi chắc chắn cũng phải liều chết mà thử một phen, cho dù không nguyện ý rời khỏi Trường An, đi xa qua Mạc Bắc đúng không?
Ta không biết, ngươi bỏ mặc sự nguy hiểm chạy đến khu săn bắn của hoàng gia, để lấy nước mắt của hổ, và nuôi dưỡng hổ phách, có thực sự hữu ích cho mắt của ngươi không? Ta có nên nhắc nhở Am Đạt vương tử một tiếng, nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-muon-tai-gia-roi/1006147/chuong-517.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.