Những giọt nước mắt mà Cẩm Ngu nhẫn nhịn chịu đựng kia rốt cuộc cũng không chịu nổi nữa, lần lượt rơi xuống: “Lần này ly biệt, e rằng sẽ xa cách đến âm dương.”
Mộ Dung Phong gật đầu: “Muội phải bảo trọng.”
Vốn dĩ Cẩm Ngu còn có ngàn vạn lời muốn nói nữa, nhưng giờ phút này không biết phải mở lời như thế nào, cứ như thể đã bị đông cứng lại trong cổ họng.
“Chẳng lẽ huynh không có lời nào muốn nói thêm với ta sao?” Nàng ta nhẹ nhàng cắn môi dưới nói: “Dù chỉ là một câu nói ấm áp thôi, cũng có thể khiến ta chống chọi lại cái lạnh khắc nghiệt trên đường đến Mạc Bắc rồi.”
Những lời này nói ra vừa đau vừa buồn, trực tiếp bỏ qua sự có mặt của Lãnh Băng Cơ sang một bên, trong lòng nàng than thầm khó chịu.
Nàng ta cũng sắp gả đi rồi còn đứng đây lải nha lải nhải mà tán tỉnh lão công nhà mình.
Nhưng nhìn đến bộ dạng đáng thương sắp khóc đến nơi của nàng ta, giống như muốn chết vì tình khi thấy khuôn mặt như mướp đắng của Mộ Dung Phong, nàng vẫn nên nhịn xuống, không nhân lúc mà bỏ xuống giếng.
Mộ Dung Phong nhẫn nhịn nửa ngày mởi khuyên nhủ một câu: “Đến Mạc Bắc rồi thì không nên tùy hứng, làm bậy làm bạ như khi còn ở Trường An nữa.
Bên đó không có ai chống lưng cho muội đâu.”
Cẩm Ngu bị những lời này của hắn làm cho nghẹn lại, thân mình run lên, suýt nữa thì tức đến trợn trắng mắt mà ngất xỉu.
Trong lòng Lãnh Băng Cơ suýt nữa thì phụt cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-muon-tai-gia-roi/1006146/chuong-516.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.