“Sợ cái gì? Hai lão đầu này đấu với nhau cả một đời, cũng không đấu ra thắng bại được, bây giờ thì lưỡng bại câu thương.
Ha ha, dù sao cũng phải chịu đựng, huynh yên tâm, ở chỗ phụ thân có muội rồi, muội cho phụ thân dùng thuốc tốt nhất, đảm bảo phụ thân không giận nổi.”
Lãnh Thanh Hạc có phần bất đắc dĩ:” muội làm nữ nhi sao chỉ sợ thiên hạ không loạn thế, còn cười trên nỗi đau của người khác?”
Lãnh Băng Cơ hừ hừ:” Không phải muội cũng muốn tốt cho huynh à, huynh ngược lại đi dạy dỗ muội.
Thế nào, có cần muội làm bà mai không, bắc cầu cho các huynh hay gì đấy.”
Dù sao bên Cẩm Ngu nàng còn chưa hết nghiện, bàn về dắt dây tơ hồng, nàng là chuyên nghiệp đấy, nàng đang nhiệt tình tăng vọt, có thừa nhiệt mà không có chỗ thi triển.
Lãnh Thanh Hạc cúi đầu xuống, ấp úng mãi mới ngửa mặt lên, nói sự thật:” Giữa huynh và Sở cô nương không có gì cả.”
Lãnh Băng Cơ giật nảy cả mình:” Không phải Sở Nhược Hề? Vậy huynh nhìn trúng người nào? Trời ạ, không phải là phụ nhân đã có phu quân chứ, cho nên phụ thân mới nổi trận lôi đình như thế.”
Lãnh Thanh Hạc tức giận trừng nàng:” muội xem ca ca của muội là người thế nào? Huynh nói là, huynh và Sở cô nương đều trong sạch, không có chuyện gì xảy ra cả.”
Lãnh Băng Cơ không nhiều chuyện được, có hơi thất vọng:” Vậy sao huynh không nói rõ ràng với lão gia tử, cứ ngốc nghếch quỳ ở đó, chờ ăn đạp à?”
“Nhưng huynh lại không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-muon-tai-gia-roi/1006102/chuong-472.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.