🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Phần tiếp theo của cuộc trò chuyện đã buồn tẻ không thú vị, không còn gì để nghe.
Hình như là đang thương nghị việc giao thương, cửa khẩu gì đó, có vẻ là Am Đạt vương tử chủ động đề xuất hai nước hòa bình hợp tác, bù đắp cho nhau, tăng cường kinh tế của cả hai bên, muốn mời Trường An mở một cửa khẩu để buôn bán giao thương.
Bởi vì nhiều nguyên nhân về mọi mặt như địa hình địa vật và khí hậu, Mạc Bắc không có tài nguyên phong phú bằng Trường An, các vật dụng thường ngày cần thiết như lá trà, tơ lụa, kể cả trang giấy đều được nhập từ Trường An.
Đó là lý do các quốc gia lân cận cứ nhìn chằm chăm Trường An như hổ đói, mưu toan xâm chiếm đất nước này.
Sức mạnh của Mạc Bắc yếu kém, chỉ có thể thông qua cách hòa thân để đổi lấy sự hợp tác hòa bình giữa hai người, bổ sung phần thiếu sót.
Lãnh Băng Cơ chờ mà buồn ngủ, cho đến khi hai người uống say thả cửa.
Trên đường lớn đột nhiên ồn ào, còn vang lên tiếng chiêng mở đường, vô cùng náo nhiệt.
Lãnh Băng Cơ lập tức dựng tai lên, vực dậy tinh thần, chú ý nghe âm thanh bên ngoài. Tiếng ồn đến trước mặt đột nhiên thay đổi, có người kinh ngạc thốt lên, có người hét lên, sau đó là đám người bàn tán ồn ào, sau đó nữa là rất nhiều người trăm miệng một lời.
Trong lầu này chỉ có một cánh cửa sổ trên mái nhà cao cao, Lãnh Băng Cơ không thấy bên ngoài rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì.
Rốt cuộc, hai người Mộ Dung Phong và Am Đạt vương tử không thể uống rượu trong yên tĩnh, bèn mở cửa sổ lầu hai ra nhìn mấy lần, gọi tiểu nhị Hồng Tân lâu vào.
“Bên ngoài rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì? Sao lại âm ï thế? Những người dân này quỳ trên mặt đất làm gì?”
Tiểu nhị hơi kinh ngạc:” Hai vị chưa từng thấy cầu mưa ạ?”
Hai người liếc nhau:” Cầu mưa? Thời tiết hiện tại đã sắp đến lập đông, còn cầu mưa gì nữa?”
Tiểu nhị cười rất là ân cần:” Năm nay khác những năm vừa rồi. Năm nay hơn nửa năm đầu mưa thuận gió hoà, sáu tháng cuối năm vừa vào thu đã hạn hán, chỉ có một trận mưa thấm đất.
Vị Long Vương này được chôn ở bờ sông ngoài thành, quanh năm đều thừa nước mưa, nước sông không tràn qua đỉnh đầu hắn, hắn sẽ ở Thủy Tinh Cung. Nếu như mực nước bên bờ sông thấp xuống, lộ ra toàn thân Long Vương, vậy có nghĩa là năm nay hạn hán, dân chúng sẽ phải mang Long Vương dạo phố, khua chiêng gõ trống đưa hắn lên trên núi, để hắn chịu nỗi khổ phơi gió phơi nắng. Hắn không chịu nổi thì sẽ cho trời hạn gặp mưa, lúc đó dân chúng sẽ đưa hắn về.
Hôm nay là dân chúng mang lão nhân gia ông đi dạo phố cầu mưa đấy ạ. Ngóng trông tuyết rơi hợp thời làm điềm báo năm nay được mùa, mùa đông năm nay được một trận tuyết lớn để tưới cho lúa mạch non trong ruộng”
Am Đạt vương tử tỏ vẻ cực kỳ hứng thú với lễ cầu mưa này.
“Quả thật là trăm dặm khác tập tục, Trường An và Mạc Bắc ta không giống về văn hóa, phong tục cũng khác nhau rất nhiều. Ở Mạc Bắc ta, chỉ cần là vị thần quản lý mưa gió, dân chúng nước ta đều vô cùng kính trọng. Người Trường An dám mang Long Vương dạo phố, phơi mưa phơi nắng, bất kính như thế. Chẳng lẽ Long Vương sẽ không trách tội? Những người này không có chút lòng kính sợ gì cả”
“Sao lại không kính sợ, vừa nấy rơi vỡ tượng Long Vương, không phải đều quỳ đầy đất thỉnh tội à?”
“Đã xảy ra chuyện gì?”
“Vừa rồi tiếng chiêng làm ngựa ven đường kinh sợ, bắt đầu nổi điên, va phải người mang Long Vương, Long Vương lại ngã xuống đất vỡ nát. Hơn nữa..” Tiểu nhị tạm dừng, gợi lên sự tò mò của hai người, sau đó mới nói:” Trong tượng Long Vương là trống rỗng, nhưng lại cất giấu châm ngôn sáu chữ, được khắc trên tấm lót, tượng nát mới hiện ra”
“Châm ngôn sáu chữ gì?”
“Công chúa gặp, nguồn suối hiện” Tiểu nhị thần bí nói ra từng chữ.
Mộ Dung Phong và Am Đạt vương tử đều có phần kinh ngạc:” Đây là có ý gì?”
“Dân gian từng có một truyền thuyết, đại khái là Tam công chúa của Long Vương gia thật ra là một con suối, năm trong †ay mưa gió một phương. Nếu nàng đau lòng thì sẽ có cơn mưa rơi xuống; nàng gào khóc thì mưa to tầm tã. Châm ngôn sáu chữ này chắc hẳn có liên quan đến truyền thuyết đó.”
Mộ Dung Phong vô cùng xem thường, xùy một tiếng rồi bảo:” Cho nên những người này mới kinh sợ quỳ đầy đất?”
“Đây là báo hiệu đấy, vị đại nhân này không biết rồi, từ trận thiên tai lũ lụt của Trường An vào mười chín năm trước, đã có Tiên gia nói vị Tam công chúa này vì thế mà bị giáng chức xuống phàm giới lịch kiếp, đầu thai làm người, con suối bị phong ấn. Cho nên, mấy năm nay trời mưa càng ngày càng ít, ngài nhìn xem, mực nước trên sông cũng giảm xuống theo từng năm. Tất cả mọi người đều ngóng trông vị công chúa này lịch kiếp xong, mở lại con suối. Mọi người đều nói tiên đoán của Long Vương gia là con suối sắp được thấy ánh mặt trời rồi”
Am Đạt ngồi một bên nghe say sưa ngon lành, liên tục nghe tiểu nhị kể các chỉ tiết liên quan đến chuyện này. Tiểu nhị thêm mắm thêm muối, nói khoác đến mức kỳ diệu vô cùng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.