Tại sao ngoại trừ Linh Chu, những người khác lại che mặt bằng khăn che mặt để làm gì?Các cung nữ lần lượt nhìn nhau, buộc phải cởi khăn che mặt mà không cầm được nước mắt.
Huệ Tần nhìn bọn họ một cái, trên mặt mỗi người đều nổi mụn đỏ to bằng hạt gạo, khiến người ta ngứa ngáy khó chịu.”
Các ngươi sao thế này? Sao mặt mày nổi nhiều mụn vậy?”
“Bẩm nương nương, chúng nô tì đã hỏi Vương phi nương nương, người ấy nói rằng sau trận hỏa hoạn, độ ẩm trong chính điện quá nặng, cộng với khí độc còn sót lại, nên chúng ta đều bị viêm da dị ứng, ngứa và đau rát, nếu không cẩn thận, sẽ để lại vết sẹo trên mặt, không có mặt mũi nào mà gặp người khác nữa”.
Nghe tới đây, Huệ Tân không khỏi không gãi khắp người.
Linh Chu vội vàng ngăn lại:
“Nương nương, đừng gãi, Không lẽ người cũng giống chúng nô tì? Phong vương phi nói, càng gãi càng nặng, đặc biệt là Nương nương ngày ngày ở trong chính điện, sẽ nghiêm trọng hơn chúng nô tì.
Không đơn giản là chỉ ở trên mặt mà e rằng sẽ lan ra khắp người”.
Bàn tay của Huệ Phi lập tức dừng lại.
Từ nhỏ bà ta đã cẩm y ngọc thức, mấy con rận và bọ chét đó rất hiếm gặp qua, không biết là bị rận cắn hay là tự trên người mình mọc mụn lên, bà ta thực sự không phân biệt được.
Bây giờ phải làm sao? Vốn là dựa vào khuôn mặt để kiếm cơm.
Nếu khuôn mặt này bị hủy hoại, vậy thì tiêu đời rồi.
Huệ Phi lập tức gấp gáp:
“Thái y
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-muon-tai-gia-roi/1006014/chuong-384.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.