“Vậy mà các ngươi còn nghe theo bà ta, để bà ta ở chính điện sao? Trực tiếp đem trói lại đem ra ngoài sao?”
Lý thì như vậy, nhưng không ai dám làm chứ?
Linh Chu cảm thấy khó xử.
Nói trắng ra, Huệ Phi chỉ cần nhường nhịn lại một bước.
Lãnh Băng Cơ thực sự không thể thấy chết mà không cứu, nếu không, một lời bất hiếu có thể bóp chết chính mình.
“Chủ nhân của ngươi sợ nhất cái gì?”
“Sợ hoàng thượng.”
Phí lời, ai mà không sợ?
“Ý ta là, sinh vật sống mà chủ nhân nhà ngươi sợ nhất?”
“Chủ nhân của ta xuất thân gia tộc tướng quân, xem ra không có gì phải sợ.”
Bà bà nàng cũng thật là cứng đầu. Lãnh Băng Cơ bĩu môi, móc tay về phía thị vệ, thấp giọng dặn dò mấy câu.
Trưởng thị vệ dở khóc dở cười, nhanh chóng hạ lệnh xuống. Trong một tuần trà, người lính gác đi tới với một túi giấy được quấn chặt và đặt nó trước mặt Lãnh Băng Cơ.
Lãnh Băng Cơ liếc một cái, đưa cho cung nữ: “Khẽ thôi, rắc lên giường chủ tử nhà ngươi.”
Linh Chu muốn mở túi giấy ra để xem có gì bên trong, nhưng bị Lãnh Băng Cơ ngăn lại.
“Có gì bên trong ạ?”
“Những con bọ chét và chấy rận được tìm thấy trong Lãnh Cung.”
Linh Chu sợ tới mức hai tay run lên: “Nô tì không dám.”
Lãnh Băng Cơ cong cong môi: “Nếu như ngươi dám thì thôi, các ngươi đều ở trong đại điện nhàm chán đó đi. Dù sao người trực đêm cũng không phải ta.”
Linh Chu do dự một chút, nghiến răng nghiến lợi: “Vâng. Vương phi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-muon-tai-gia-roi/1006013/chuong-383.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.