Lưu thúc!
Nhã Tịnh bước vào nhìn Lưu Kỷ đang nhâm nhi ly trà, thấy nàng liền mỉm cười.
- Người đã đi?
- Người đã đi rồi, chúng ta có thể quay về luyện tập!
- Được, ta thấy nha đầu ngươi mấy hôm nay chạy loạn như vậy, không tính nghỉ ngơi sao?
- Đáng lẽ sẽ mất ba tháng, chỉ là có một vụ án châm ngòi. Mọi chuyện sẽ được đẩy lên, bây giờ bị rút lại còn một tháng.
- Do người của bên Vương gia sớm đã nhúng tay, nếu vậy ta phải tăng gấp đôi bài luyện tập!
- Sư phụ, người có thể ở bên con lâu hơn không?
Lưu Kỷ nhìn nàng khẽ thở dài, trong một tháng này lão sớm đã coi đám nhóc này như hài nhi của mình. Lão cũng nhìn ra sự đơn độc của Nhã Tịnh. Chỉ đáng tiếc, nếu còn ở lại chỉ sợ lão sẽ chẳng thể dứt chân ra được nữa.
- Ta sẽ âm thầm bảo vệ ngươi! Trong tháng này ta sẽ truyền dạy cho ngươi những gì ta biết. Ta mong, ngươi ít nhất cũng có thể bảo vệ bản thân!
Nhã Tịnh cúi đầu, Lưu thúc bước tới không nhịn được mà xoa nhẹ đầu nàng.
Lang Minh Triết đi rồi, sớm sau đêm qua. Lang Minh Triết vội về kinh thành, Nhã Tịnh mỉm cười nhìn bầu trời trong xanh hôm nay. Đông về lạnh như vậy, trời cũng như xanh thêm. Tuyết đã sớm tan, con phố nhỏ cũng nhộn nhịp hơn. Hôm nay Nhã Tịnh lại mở kho phát cháo, mặc kệ ba thế lực kia đang gào thét. Nghĩa Bắc nhờ sự trợ giúp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-mau-chay/2928134/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.