Lang Minh Triết xoa tóc mai của nàng, Nhã Tịnh có chút khó mà tin.
- Ta chỉ muốn đi cho thoải mái, dù sao bây giờ cũng chưa thể thu lưới ngay.
- Nhưng mà...
Lang Minh Triết nắm lấy tay nàng, hắn nhìn sâu vào mắt nàng mà mỉm cười.
- Tin ta!
Nhã Tịnh bỗng cảm thấy yên lòng, nàng có lẽ nên tin hắn lần này.
- Được!
Nàng mỉm cười, ba ngày sau. Vương gia cùng vương phi cải trang vi hành, nghe đồn Tứ vương gia sẽ đưa vương phi tới một sơn cốc để cho vương phi an tâm tĩnh dưỡng. Chờ tới khi Vương phi sinh xong tiểu quận vương mới trở lại.
Trên đường đi, Nhã Tịnh cởi bỏ quần áo lụa là, mặc bộ y phục của một phú thương bình thường. Lang Minh Triết nhìn nàng khó hiểu, dù sao cũng không cần diễn như vậy! Bọn họ muốn tiền có tiền, muốn thế có thế. Dù sao cũng chỉ là đi du sơn ngoạn thủy thôi mà? Nhã Tịnh chỉ mỉm cười, nàng không trả lời hắn.
Hai người cứ đi theo hướng của mặt trời, phía Tây nhỉ? Chỉ thấy một tháng sau hai người dừng chân, nơi đó là một thôn trang nhỏ trên đỉnh núi. Bây giờ đã là vào xuân, cây cối xanh tốt. Người dân nơi này sống chan hòa, không có tranh đấu. Thấy nàng một thân thường phục, lại thấy Lang Minh Triết một thân lụa là có không ít lời bàn tán.
- Nhị thẩm, ngươi xem đôi tình lữ kia hẳn là bỏ nhà ra đi! Chứ nhìn y phục thôi cũng thấy là thân phận khác biệt, tỷ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-mau-chay/2928133/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.