Nhã Tịnh trở về phòng, nghe tiếng bước chân nhỏ chạy lại. Nàng biết Tiểu Bảo đang chạy theo sau, vội gọi bồ câu đưa thư tới đem thư gửi đi. Cùng lúc tiểu bảo gõ cửa, Nhã Tịnh như không có gì mở cửa nở nụ cười.
- Sao vậy bảo bối nhỏ?
- Mẫu thân, người tính đi đâu sao?
- Con an tâm, ta sẽ không đi đâu cả, chỉ là trong này có chút chán! Muốn đi ra ngoài dạo chút thôi!
- Dạo này con không thấy Diễm An tỷ cùng Ý Hiên thúc đâu cả! Người, có thấy lạ hay không?
Nhìn ánh mắt to tròn trong veo của Tiểu Bảo, Nhã Tịnh khẽ cười.
- Con biết họ có rất nhiều việc ta giao mà, họ đi làm việc cả rồi!
Tiểu Bảo "dạ" một tiếng rồi lại bị ma ma xách đi, Nhã Tịnh nhìn theo bóng dáng khuất dần thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng, ngày tháng trôi mau. Xuân tới, cũng là khi Tư Đồ Kha Luân đem sính lễ từ Tư Đồ quốc đến. Kinh thành nhộn nhịp reo vang, bao người vui vẻ.
Mùa xuân tới, đem tin tốt của Khánh quốc lan khắp nơi. Đương nhiên, Lang vương cũng nhận được tin này!
- Đại vương, sức khỏe của người không thể đi xa được!
Ngô công công nghe Lang vương muốn đi tới Khánh quốc, vội vã quỳ xuống cầu xin. Tuy rằng sức khỏe của người đã tốt hơn trước, nhưng để đi xa quả thực vẫn còn khó khăn.
- Ngươi chỉ là một thái giám nhỏ nhoi cũng muốn ngăn cản ta? Lần này, đừng ai mong có thể kìm chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-mau-chay/2927980/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.