Cảm giác này, thật quen thuộc. Nàng chẳng hề cảm nhận được điều gì nữa. Phụ thân nàng có ở đây sao?
Nàng nhớ, ông cũng đã cắn lưỡi tự vẫn, nàng thì bị đâm. Mẹ nó, nàng sống để bị đâm chết sao?
Nhưng, nàng không phục. Một kiếp lại một kiếp, sống chết tuy do trời, nhưng sống như nào cho tốt không phải do người ư? Vậy mà nàng sống cũng đâu ác gì, cuối cùng lại chẳng thể sống đường hoàng. Nhưng chết trong tay giặc để bảo vệ non nước này. Hẳn cũng không tệ.
Tới cuối cùng, tay nàng vẫn cấm kiếm. Chết đi vẫn nắm chặt, không thẹn với lòng, không thẹn với người.
Tuy nàng đã ngã, nhưng những binh lính nhớ lại hình ảnh của nàng. Không ai chịu thua, tuy là rắn mất đầu nhưng họ không mất nhuệ khí.
- Đánh bại phản tặc, giết chết kẻ thù. Dù hôm nay đầu rơi máu chảy, chúng ta đều là anh hùng! Noi gương Khánh Chi công chúa, mạng này có mất nhất định phải bảo vệ non sông!
Chỉ đáng tiếc, đám Hắc Các có mai phục. Đám người trong sơn trại nàng đều bị thương, không còn mấy người sống sót, họ vẫn lao lên chiến đấu. Một lòng kiên trung, thay vì quy phục kẻ địch. Dù chết cũng cam lòng.
Nàng trong không gian, gặp lại một khuân mặt giống y nàng.
- Nhã Tịnh, ta lại được gặp người rồi!
Nhã Tịnh nhìn bản thân lơ lửng, lại nhìn tới người con gái kia.
- Là cô!
- Đúng vậy, tôi vẫn luôn ở tận sâu trong tiềm thức sau đó nhìn cô.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-mau-chay/2927940/chuong-154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.