Nhã Tịnh nghe xong câu trả lời kia có chút ba chấm, người anh em có cần làm tới vậy không? Kinh mạch đã khám qua, cơ thể đã nhìn qua. Nhìn nàng giống kiểu ngu ngốc tin mấy lời đó sao?
Nhưng nàng không có ý nói thêm với hắn, cũng không hứa. Lẳng lặng xoay người vào trong giả bộ như đang suy tính, một tuần sau khi nàng làm xong việc, an bài ổn thỏa trấn nhỏ này liền rời đi.
Đúng là sợ chết nàng rồi, sao mà cuộc sống này khó khăn vây, Nhã Tịnh nửa đêm ôm đồ dùng khinh công nhẹ nhàng rời khỏi. Nàng bây giờ không muốn có ai bám theo mình đâu!
Sáng hôm sau khi nàng vừa đặt chân tới khách điếm, Nhã Tịnh liền đặt một bàn thức ăn ngon, chúc mừng bản thân đã cắt đuôi thành công trở về con đường tự do, không ngờ tới...
- Cô nương, chạy vất vả cả một đêm nên ăn nhiều vào!
Bóng dáng quen thuộc liền ngồi xuông trước mặt nàng, Nhã Tịnh lau rồi lại dụi mắt, không tin được vào những gì mình đang thấy. Khinh công của nàng không phải hạng xoàng, sao hắn có thể theo kịp?
- Cô nương đúng là xấu xa, sáng không đi cứ chọn đi vào trời tối. Làm ta chưa kịp ngủ đã phải đi theo rồi!
Má, ai mời ngươi đi cùng ta đâu? Cái tên mặt dày này! Cuối cùng Nhã Tịnh vẫn phải nở nụ cười khiêm nhường.
- Ta cũng không ngờ tới, ngươi lại nhanh như vậy!
- Trên đời này chỉ có duy nhất một chuyện ta không thể nhanh mà thôi! Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-mau-chay/2925561/chuong-171.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.