Tuy nói như vậy, nếu không thể tránh thoát thì cô đành chấp nhận, Nhã Tịnh đành cho hắn đi theo mình. Ai nói tên này dai như đỉa chứ, cô đuổi thế nào cũng không đi. Cô vẫn không hỏi tên hắn, tuy biết rằng như vậy rất không có lễ nghĩa, nhưng đâu ai cần một cái tên giả đâu.
Nhã Tịnh quay lại Hoàng cung, nghe đồn Tư Đồ đang bị ép cưới, sao hắn còn tệ hơn nàng, chưa tới ba năm đã bị ép cưới sắp phát điên rồi, tố chất tâm lý kém như vậy.
Cô không hiểu sao lần này đi về lại không có nhóm người nào ám toán mình, quả thực có chút kỳ lạ. Mất bốn tháng từ đó về lại kinh thành, nói chung là nàng ở cùng nam nhân kia ũng không tệ cho lắm. Hắn nấu ăn ngon cũng biết nhìn sắc mặt người, ngoan ngoãn hiểu chuyện. Từ khi có hắn, nàng có cảm giác bản thân bị chiều hư. Nam nhân kia cúi đầu chải tóc cho nàng, ngoan ngoãn nấu đồ ăn cho nàng, y phục nàng mới phải giặt, nhưn hắn cũng tự giặt đồ mình. Hắn ngoan ngoãn rửa bát khi nấu ăn xong, không cho phép nàng chạm vào mấy cái bát kia. Hai người sống bình yên cho tới khi đến kinh thành.
Nhã Tịnh vừa xuống ngựa đã có người ra đón. Tư Đồ Minh Hạo cuối cùng cũng đã xong việc, vừa nghe nàng đã tới nơi lập tức cho triệu kiến. Tư Đồ Minh Hạo có chút ngạc nhiên khi có nam nhân đi vào cùng nàng, hắn nhìn nàng ánh mắt không khỏi có chút ai oán.
- Oa, nữ nhân xấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-mau-chay/2925560/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.