Chương trước
Chương sau

Nghe được tiếng bước chân từ phía sau có xu hướng càng gần, Hàn Mộ Tuyết cước bộ tăng thêm một chút, cuối cùng người phía sau, ba bước thành hai giang tay chặn lối nàng đi.

"Tam tiểu thư.." Quân Thành Dương khẩn trương nói, nhưng chỉ được một nửa liền bị ánh mắt sắc bén của đối phương chặn lại. Nhìn như thế nào nàng cũng chưa đến tuổi cặp kê, vì sao chỉ ánh mắt liền khiến hắn lạnh cả sống lưng như vậy?

"Lục hoàng tử đây là công khai bắt nạt nữ tử tay yếu chân mềm?" Hàn Mộ Tuyết mặt không đỏ, tâm không hoảng nói. Tên nhóc này cũng chỉ là một đứa trẻ chưa đến tuổi vị thành niên, nhưng ở cổ đại, hắn đã qua tuổi trưởng thành. Ý tứ trong đôi mắt kia chính là nhúng chàm vật yêu thích, chỉ vì tránh rắc rối không đáng, nàng cần dạy dỗ hắn một chút.

Tử Y: Khoé mắt run nhẹ, tiểu thư tay yếu chân mềm sao? So với Thanh Âm, tiểu thư còn cường đại hơn. Nhưng khi nhìn lại vóc dáng vị chủ tử nào đó nhỏ nhắn xinh đẹp động lòng người, nàng âm thầm niệm chú ' tiểu thư nói tay yếu chân mềm, chính là tay yếu chân mềm'

Thanh Âm:.

Hàn Mộ Mai:.

"Tam tiểu thư, ý ta không phải vậy! Mà là.." Lời đến cửa miệng lại không thể thốt ra, Quân Thành Dương nhìn gương mặt Hàn Mộ Tuyết lạnh lùng cùng sự xa cách, chẳng hiểu sao lời tới miệng phải nuốt trở vào. Hắn cảm thấy, khí thế cùng thần thái này thật sự thu hút tâm tư của hắn.

"Vậy ý tứ lục hoàng tử là, thân phận ngài là hoàng tử, liền có thể trêu hoa ghẹo nguyệt giữa chốn đông người?" Lần này lời nói Hàn Mộ Tuyết chẳng kiêng dè mà rét lạnh. Nàng nhún nhường không phải là sợ hãi, nếu muốn dây dưa, đừng trách nàng ỷ lớn bắt nạt nhỏ.

"Không.. không phải." Quân Thành Dương vội vàng xua tay. Hắn chỉ muốn cùng nàng nói chuyện, vì sao lại trở thành tên ác bá bị lên án rồi? Thân phận là hoàng tử, đáng để người khác theo nịnh bợ, nữ nhân này lại lấy ra làm đá đập chân hắn chứ?

"Lục hoàng tử, dù ngài có ý hay không có ý này, nhưng nếu bị người có tâm cơ biết được lại xuyên tạc trắng đen, một khi truyền đến tai Tần vương, e rằng đối với thanh danh lục hoàng tử đây không mấy tốt đi?" Hàn Mộ Tuyết không hề cảm thấy có lỗi khi đem Quân Dụ Hiên ra làm tấm bùa hộ mệnh. Mặc dù lời nói là nhắc nhớ Quân Thành Dương, nhưng sâu bên trong chính là ẩn ý uy hiếp trắng trợn.

Cũng phải thôi, đối với những người vô tội, chính trực, thì Quân Dụ Hiên chính là vị vương gia anh minh thần võ, còn đối với kẻ tâm không ngay thẳng, hắn chính là diêm vương sống đòi mạng. Có đùa giỡn cũng không ai dám lấy mệnh ra đùa.

Quân Thành Dương bỗng chốc tỉnh táo.

Đúng vậy!

Là hắn quá xúc động, nên có hành vi thất lễ. Nàng là nữ tử, hắn lại là nam nhân còn là lục hoàng tử cao quý, dù thế nào cũng giống như hắn là kẻ ỷ quyền thế trêu chọc nữ tử nhà lành.

Nếu truyền đến tai cửu hoàng thúc, hắn còn không bị người đánh cho trăm trượng? Chẳng những như vậy, sự cố gắng cùng trù tính bao lâu nay của mẫu tộc, chẳng phải đổ sông đổ biển hay sao?

Ánh mắt sâu thẳm của Quân Thành Dương lại tiếp tục nhìn Hàn Mộ Tuyết.

Chờ sau khi Quân Kiền Phong cử hành đại lễ sắc phong thái tử phi, hắn sẽ nhờ mẫu phi xin ý chỉ phụ hoàng đế Hàn phủ cầu thân, lúc đó cho dù mười cửu hoàng thúc cũng chẳng thể xen vào.

Nghĩ xong, Quân Thành Dương vẫn còn luyến tiếc nhìn về Hàn Mộ Tuyết, chân bất đắc dĩ bước qua một bên, nhường lối nàng đi. Hắn nhất định sẽ có được nàng.

Nơi cầu thang lầu một.

Quân Nhã Tình: Không ổn, như thế nào lục hoàng huynh lại vừa ý Hàn Mộ Tuyết rồi? Vậy kế hoạch ban đầu sẽ thay đổi. Phải báo lại cho mẫu phi cùng ngoại tổ phụ mới được.

Vương Sở Hoan: Tiện nhân, lại dám dụ dỗ lục hoàng tử của nàng, nàng nhất định không bỏ qua.

* * *

Hoàng Cung.

Cung Cảnh Điềm!

"Cái gì? Con muốn cầu thân nữ nhi thừa tướng phủ?" Hiền phi ngạc nhiên nhìn Quân Thành Dương đứng trước mặt, lại không hiểu chuyện gì xảy ra, liền quay sang nhìn Quân Nhã Tình bên cạnh hỏi "Con nói đi, chuyện hôm nay là sao?"

"Mẫu phi, chuyện như dự kiến ban đầu, chỉ là lúc về có chạm mặt tam tiểu thư thừa tướng phủ, lục hoàng huynh liền vừa mắt nàng ta, nữ nhi cũng vô phương." Quân Nhã Tình đơn giản nói. Vốn là hôm nay nàng thuận mệnh mẫu phi hẹn đại tiểu thư phủ Đại tướng quân Vương Sở Hoan ra ngoài, chủ yếu để lục hoàng huynh cùng nàng ấy bồi đắp tình cảm, nhưng ai biết được, hoàng huynh lần đầu nhìn ả Hàn Mộ Tuyết liền đọng lòng.

"Hồ đồ. Tháng sau đại tiểu thư phủ thừa tướng được sắc phong thái tử phi. Mà bây giờ con

Muốn xin cầu thân tam tiểu thư, đây là con muốn công khai đối đầu thái tử?" Hiền phi nghiêm túc nhìn Quân Thành Dương nói.

Thật ra vị trí chính phi của lục hoàng tử, Hiền phi có ý định dành cho Bùi Nhung, cháu gái bà, là đại nữ nhi dòng chính thất con của ca ca Bùi Duẫn. Trắc phi là Vương Sở Hoan, nhị tiểu thư phủ Đại tướng quân.

Mà hôm nay Hiền phi cố ý bảo Quân Nhã Tình hẹn Vương Sở Hoan gặp nhau, rồi tạo cơ hội vô tình gặp Quân Thành Dương, sau đó hai bên trò chuyện tìm hiểu, ai ngờ xuất hiện một nha đầu khác.

"Nhi thần vốn muốn nói ý định này cho mẫu phi biết, đợi khi thái tử cử hành đại điển phong phi xong, mới xin ý chỉ phụ hoàng. Mẫu phi hà cớ gì không thuận ý?" Quân Thành Dương cũng cực kỳ nghiêm túc nói. Hắn biết, chỉ cần mẫu phi hắn gật đầu, thì chuyện này mới thành công được.

Nhìn Quân Thành Dương, Hiền phi cảm thấy vẻ nghiêm túc trong mắt chưa từng có. Lời phản bát vừa nghĩ đến lại không thể nói ra.

Người hiểu con nhất, chính là mẹ!

Ngày thường nhi tử bà nhìn như bất cần đời, mọi việc hầu như để bà quyết định. Nhưng chỉ có bà biết, đứa nhỏ này có bao nhiêu là tính toán cùng quyết đoán. Đặc biệt phụ thân bà Bùi Khâm, vô cùng hài lòng đứa cháu ngoại này.

"Nhưng vị trí trắc phi, nàng ta thuận ý?" Theo Hiền phi tính toán, đại tiểu thư phủ thừa tướng đã xác định là thái tử phi, thân là muội muội, mà chỉ được làm trắc, tính đi tính lại, nhi tử bà vẫn có lợi hơn.

"Con muốn nàng làm chính phi." Quân Thành Dương buông nhẹ mi nói. Hắn rõ ràng biết ý định mẫu phi. Nếu là trước kia, hắn sẽ không quan tâm chính mình thú ai, bởi vì với hắn, nạp ai, chính phi hay trắc phi cũng không can hệ. Nhưng hôm nay, thời khắc hắn nhìn thấy Hàn Mộ Tuyết, ý định đầu tiên chính là cho nàng danh phận cao nhất trong lòng hắn.

"Hoang đường. Dương nhi, con biết mình đang nói gì hay không? Con muốn ta ăn nói thế nào với đại cửu cửu con đây?" Hiền phi tức giận không nhẹ từ ghế đứng dậy. Cứ tưởng bà thuận ý cho tam nữ nhi thừa tướng làm trắc, nhi tử bà sẽ vui vẻ biết ơn, nhưng bà đã lầm, hắn vậy mà muốn địa vị chính phi kia. Ha, thật làm bà tức chết.

"Mẫu phi không cần tức giận hại thân, nhi tử có tính toán riêng cho mình." Quân Thành Dương vẫn bình tĩnh bước đến cùng Quân Nhã Tình dìu Hiền phi ngồi lại ghế, lại rót cho bà trách trà hạ hỏa.

Quân Nhã Tình không lên tiếng nhìn Quân Thành Dương. Nàng biết ca ca mình thông minh thế nào, nếu đã quyết định cho Hàn Mộ Tuyết vị trí chính phi, tất nhiên sẽ vì nàng ta dọn đường. Thật không ngờ, sẽ có một ngày, ca ca sẽ vì nữ nhân mà ra mặt như vậy, nàng sẽ không để yên cho tiện nhân Hàn Mộ Tuyết được lợi.

"Nói! Ta cũng muốm xem con xảo biện như thế nào." Hiền phi uống xong ngụm nước, tức giận giảm đi một ít nhìn Quân Thành Dương nói. Nếu lý do không chính đáng, đến vị trí trắc phi cũng đừng nghĩ tới.

Quân Thành Dương nhìn xung quanh, liền hạ lệnh cho tất cả cung nữ cùng thái giám rời đi.

"So với đối đầu thái tử, chẳng lẽ mẫu phi muốn con đối đầu phụ hoàng?" Câu đầu tiên Quân Thành Dương nói chính là đòn đánh tâm lý. Đúng vậy, trên dưới Đại Đế, ai có can đảm cùng hoàng đế đối đầu? Đừng nói mẫu phi, cho dù cả gia tộc Bùi thị cũng không có khả năng.

"Ý con là gì?" Hiền phi kinh hãi nhìn Quân Thành Dương? Thật không thể ngờ, chỉ câu đầu tiên đã khiến bà mất đi năm mươi phần trăm sự cứng rắn ban đầu.

"Mẫu phi có biết, vì sao phụ hoàng vui vẻ đồng ý đại tiểu thư thừa tướng phủ làm chính phi hay không?" Câu thứ hai Quân Thành Dương có ý muốn Hiền phi tự giác ngộ ra. Thấy bà im lặng gật đầu hiểu ý, hắn liền tiếp tục nói.

"Phía sau thái tử là cả Gia tộc Đoan thị hậu thuẫn, nhưng vì sao bọn họ không đưa nữ nhân Đoan gia vào vị trí chính phi, như vậy có thể bành trướng thế lực? Họ không muốn hay là không dám? Bởi vì họ nghĩ thái tử rất có khả năng nối ngôi, mà mẫu tộc thái tử phi cao quá, chính là sự cản trở lớn nhất. Năm xưa, tiên quý phi Đoan thị đem cháu gái của mình gả cho phụ hoàng, tức là hoàng hậu hiện tại. Khi phụ hoàng được lập trữ quân, không lâu sau đó tiên quý phi Đoan thị cùng Đoan lão quốc công lại vô cớ bệnh chết? Mẫu phi chẳng lẽ không rõ nguyên nhân sao?" Quân Thành Dương bình tĩnh phân tích.

Lúc này Hiền phi cùng Quân Nhã tình, trong mắt điều là sợ hãi. Chỉ là Quân Nhã Tình không biết rõ nội tình, nhưng Hiền phi thì khác.

Năm xưa, khi Quân Dụ Khanh còn là hoàng tử, tiên đế chưa lập trữ quân, mẫu phi của hắn là Đoan quý phi, vì muốn gia tăng thế lực cho nhi tử mình, nên quyết định nạp thê tuyển thiếp. Nhưng thời cục lúc đó, Quân Dụ Khanh là vị hoàng tử không được sủng ái nhất, ai nguyện ý gả nữ nhi vào chứ?

Những kẻ chức cao quyền trọng không nhắm tới được, Đoan quý phi liền tìm tới những kẻ thấp hơn để hòng lôi kéo. Đầu tiên bà ta lập cháu gái mình làm chính phi. Sau đó là muội muội của một vị tướng quân nho nhỏ tên Thẩm Khải.

Mười tháng sau Thẩm thị cùng Đoan thị hạ sinh hai tiểu thế tử, và lúc này tam hoàng tử nhận lệnh ra biên cương đánh địch.

Đã có chân trong võ quan, quý phi Đoan thị lại nhắm đến một vị quan văn, chính là nữ nhi hàn lâm viện Liễu Quyền lúc bấy giờ. Chờ Quân Dụ Khanh từ biên cương trở về liền mở tiệc đón người.

Cứ tưởng chỉ dừng lại ở đó thì bất ngờ, tin đại thắng ở biên cương báo về, nói tam hoàng tử lập được đại công đầu tiên, triều đình âm thầm có biến động. Lúc này, đô đốc thống soái quân Bùi Khâm, ý tứ muốn gả ái nữ của mình cho tam hoàng tử Quân Dụ Khanh, không ngờ Đoan quý phi vui vẻ đồng ý.

Chỉ là khi Quân Dụ Khanh từ biên cương trở lại, đem theo một nữ nhân tên gọi Vân Xuyên, hắn đã cùng nàng kết nghĩa phu thê, hiện nàng ta đã mang thai hai tháng, việc này khiến Đoan phi vô cùng tức giận nhưng cũng đồng ý cho nàng ta vào phủ, với điều kiện Quân Dụ Khanh cũng nạp thêm hai người nữa, là Bùi thị cùng Liễu thị.

Lúc này Quân Dụ Khanh đã thu nạp xong một đống thê thiếp thì bỗng có tin, cửu hoàng tử bạo bệnh, sau khi cứu chữa khỏi nguy hiểm thì xin xung phong giết địch, cũng kể từ đó, địa vị cùng thế lực hai vị tam, cửu hoàng tử càng cao hơn.

Hai năm sau, hoàng đế bệnh nặng, ý chỉ đưa ra, lập tam hoàng tử Quân Dụ Khanh làm thái tử, hơn nữa tháng sau thì có tin, lão quốc công Đoan Hữu Chính bệnh nặng qua đời, Đoan quý phi vì đau thương quá độ nên cũng tạ thế. Một tháng sau hoàng đế băng hà, Quân Dụ Khanh lên ngôi.

Hiền phi lục này chợt tỉnh từ trong quá khứ, có lẽ trước khi băng hà, tiên hoàng đã ra tay dọn sạch chướng ngại cho hoàng đế rồi. Nghĩ thông việc này, Hiền phi liền trấn tỉnh lại.

"Vậy Vương Sở Hoan cũng có thể làm lục hoàng tử phi mà? Tại sao lại là Hàn Mộ Tuyết?" Quân Nhã Tình trong lòng có chút không phục. Nàng rất muốn nói Hàn Mộ Tuyết không xứng, nhưng nghĩ đến lục ca nàng thủ đoạn tàn nhẫn liền đổi lời nói.

"Bởi vì nàng ấy là nữ nhi đại tướng quân, mà vị trí chính phi, địa vị gia tộc không thể quá cao, mà cũng không được quá thấp, chỉ có thể quan vị tam phẩm." Quân Thành Dương lạnh lẽo liếc nhìn Quân Nhã Tình, hắn nhìn thấu trò vặt của nàng.

"Nhưng mà.." Quân Nhã Tình ý định nói vẫn còn nhiều nữ tử con quan tam phẩm khác, nhưng khi chạm vào ánh mắt cảnh cáo của Quân Thành Dương liền im lặng hiểu ra. Không quan trọng nữ tử đó thuộc quan vị nào, mà những nữ tử đó điều không phải là Hàn Mộ Tuyết.

"Quyết định như vậy đi. Đợi sắc phong thái tử phi xong, ta sẽ thay con xin ý chỉ phụ hoàng." Hiền phi thở dài nói. Cuối cùng bà ta cũng thuyết phục được bản thân mình. Vì tương là của nhi tử cùng sự tồn vinh của gia tộc, việc này cũng không quá khó.

Nói xong bà ra lệnh cho đôi huynh muội lui ra, chính mình muốn nghỉ ngơi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.