Edit: oceanmelon
Ngụy Nhược Cẩn vội vàng đỡ hắn dậy nhưng lại không đỡ nổi, xem ra Thang Mặc đã quyết tâm muốn học.
"Ngươi thật sự không muốn làm Vu sư nữa ư?" Thực ra trước đó Ngụy Nhược Cẩn cũng nghĩ rằng nếu như hắn chịu học y thì tốt biết mấy, nhưng bởi vì hắn là Vu sư cũng như có vẻ là không bằng lòng với cậu, cho nên cậu cũng không nhắc tới việc đó. Nhưng không ngờ rằng, vậy mà hắn lại tự tìm tới.
"Vâng, xin Vương phi hãy dạy cho ta!"
"Cái này...... Ngươi cứ trở về trước đi, để ta suy nghĩ kĩ đã." Ngụy Nhược Cẩn không đỡ Thang Mặc đứng lên được, quay đầu lại nhìn Lận Hành. Lận Hành không nói gì cả.
"Đa tạ Vương phi." Thang Mặc vẫn như cũ không đứng dậy.
"Ta đồng ý sẽ dạy ngươi, ngươi đứng lên đi." Ngụy Nhược Cẩn bắt đầu cảm thấy đau đầu. Tên Thang Mặc này có vẻ là một tên cứng đầu cứng cổ(*),cậu sợ nhất kiểu người như vậy. "Ngươi không làm Vu sư nữa, vậy còn quân doanh thì sao bây giờ?"
(*) Nguyên văn là 一根筋, ý chỉ những người cố chấp, cứng đầu hoặc không linh hoạt.
"Vương phi đừng nên lo lắng, hiện nay cũng không phải là thời chiến, trong quân doanh có đủ vu sư rồi ạ." Thang Mặc đứng lên trả lời.
Nhìn bộ dạng này của hắn là đang muốn quay về vương phủ cùng cậu. Ngụy Nhược Cẩn gật đầu và nói: "Sáng mai ta sẽ quay về vương phủ."
Thang Mặc lại hành lễ lần nữa, chờ sau khi Ngụy Nhược Cẩn vào lều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-ga-thay-bi-bat-di-lam-ruong/3459407/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.