Chương 37: Một đống thỏ
Edit: oceanmelon
Nghe giọng nói thì có thể đoán được tuổi của Vu sư cũng không lớn lắm. Trên mặt hắn tô vẽ quá nhiều màu sắc, nhìn không rõ mặt. Nhưng lại chỉ vào Ngụy Nhược Cẩn và mắng chửi nặng nề.
"Tuy ngài là Tây Bắc vương, nhưng trước đây cũng từng dẫn binh, ngài cứ nhìn tướng sĩ của ngài chết oan uổng như vậy hay sao?" Vu sư giận dữ hét to.
Cả người Lận Hành toát ra sự lạnh lẽo. Những lời này của hắn ta thế nào cũng sẽ làm cho quan doanh phải xáo xào. Gân xanh trên tay của y nổi lên, thanh trọng kiếm treo bên hông gần như đã rời khỏi vỏ kiếm, Ngụy Nhược Cẩn bước tới giữ tay y lại.
"Cho dù là độc rắn thì cũng phải thật sự có tác dụng mới gây ảnh hưởng được. Bọn họ không trúng độc thì sao lại nói ta coi mạng người như cỏ rác được chứ." Ngụy Nhược Cẩn bình tĩnh nói. Vừa nãy cậu bị bối rối trước tiếng hét của tên Vu sư kia, còn tưởng rằng là loại độc gì mạnh lắm. Đến y dược còn không phát triển được, thì họ lấy độc ở đâu ra đây?
"Thứ đó rõ ràng là độc rắn......" Vu sư không thể tin được, trên mũi tên rõ ràng được tẩm độc rắn, sao lại không trúng độc cơ chứ? "Mũi tên vẫn còn trong lều của ta!"
Có lẽ là lời hắn nói đã dấy lên nghi vấn trong lòng mọi người, người binh lính đang giữ lấy Vu sư cũng không dùng nhiều sức, để cho hắn thoát được rồi chui vào trong lều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-ga-thay-bi-bat-di-lam-ruong/3451109/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.