Ngày hôm sau, Ngụy Nhược Cẩn vừa ra khỏi lều liền nhìn thấy một đám trẻ con với độ tuổi khác nhau đang đứng ở chỗ đất trống, đứa nào đứa nấy cũng im lặng không dám nói chuyện. Trên gương mặt chúng mang theo sự bất an, có vài đứa nhát gan thì gần như là sắp khóc rồi.
Nhưng vừa nhìn thấy người đang đứng trước mặt đám nhỏ chính là Lận Hành thì cậu đã hiểu ngay. Ngụy Nhược Cẩn đi đến đó và nắm lấy tay y, lúc này dáng vẻ nghiêm túc của Lận Hành mới thả lỏng được một chút.
"Gọi các ngươi đến đây là vì có việc mới cho các ngươi làm. Họ sẽ dẫn các ngươi đi vào trong núi hái cây thuốc, cứ mười cân thuốc sẽ đổi được nửa cân lương thực." Lận Hành nói cực kỳ ngắn gọn, chỉ cần là cây thuốc đã từng hái qua thì mấy đứa trẻ trong vương phủ đều nhận ra được.
Có đứa nhỏ bạo gan nhìn vào giỏ thuốc của mấy đứa nhỏ trong vương phủ rồi cất tiếng hỏi: "Vậy ai hái cũng đều đổi được lương thực ạ?"
"Tất nhiên. Chỉ cần là cây thuốc có thể dùng được thì đều đổi được hết. Bọn họ sẽ dạy cho các ngươi."
Trong vương phủ có tổng cộng mười đứa trẻ, còn trong thôn vậy mà lại có không ít trẻ con, mỗi đứa hái được vài cây thuốc cũng đủ rồi. Ngụy Nhược Cẩn nhìn thấy một đứa nhỏ không hay nói chuyện nhanh nhẹn sắp xếp cho mọi người, cũng không nói tiếng nào. Cậu suy nghĩ cả nửa ngày mới nhớ ra, đứa nhỏ này chính là đứa nhỏ tên Cẩu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-ga-thay-bi-bat-di-lam-ruong/3428984/chuong-34-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.