"A Cẩn, em đừng tức giận...... Từ trước đến nay ta chưa từng nghĩ tới việc sẽ sống thiếu em cả đời." Lận Hành cảm thấy lo lắng, vừa nhìn đã biết là Ngụy Nhược Cẩn không vui vẻ gì cả.
"A Cẩn......"
Ngụy Nhược Cẩn kéo Lận Hành lại và nói: "Ta không tức giận, ta chỉ là......" Cậu nhất thời không biết nên nói như thế nào, đúng hơn là cậu đang tức giận chính bản thân mình, "Ta chỉ là thấy hơi khó hiểu. A Hành, ngài có hiểu không? Hắn không phải là phạm nhân, cũng không phải là tội nhân, nhưng chúng ta lại nhốt hắn vào địa lao."
"Ta cho rằng chúng ta có thể thả hắn đi, nhưng mà......"
Nhưng mà hiện thực đã buộc cậu không thể buông tha cho Ngụy Nguyên. Một khi Ngụy Nguyên rời đi thì Ngụy gia sẽ lập tức liên thủ với các thế gia khác để phản công.
"Ta biết em mềm lòng, nhưng có một số việc không thể giải quyết bằng cách mềm mỏng được. Nếu để Ngụy Nguyên rời đi thì mới thật sự là khó giữ được mạng cho hắn. Hơn nữa tuy rằng đất Tây Bắc nghèo khó, nhưng lợi ích có thể kiếm được ở đây cũng đủ nhiều để khiến cho các thế gia đều thèm muốn. Nếu không thì người tới đây cũng không thể là người của Ngụy gia được."
Ngụy Nhược Cẩn lau mặt, đè nén cảm giác thất bại trong lòng xuống, sau đó không khỏi suy nghĩ kĩ lưỡng lời nói của Ngụy Nguyên. "Của hồi môn của mẫu thân ta không có gì đặc biệt cả. Huống chi rất nhiều trong số đó đã bị ả thiếp kia của Ngụy Luân bán đi mất rồi. Cho dù có món đồ đó thật thì giờ có muốn tìm thì cũng không biết phải đi đâu tìm đây."
Lận Hành ngồi xuống bên cạnh cậu rồi mỉm cười, "Đừng suy nghĩ nhiều nữa. Nếu thật sự có đồ gì thì làm sao Ngụy Luân không biết được cơ chứ? Dù sao thì lão cũng đã giữ đống của hồi môn đó tận mười mấy gần hai mươi năm rồi mà."
Ngụy Nhược Cẩn thở dài một hơi, "Cũng đúng, nếu thật sự có gì thì đã tìm thấy từ lâu rồi. Hơn nữa Ngụy Nguyên cũng chỉ nói là có một món đồ, còn món đồ đó là gì hay dùng để làm gì thì hắn cũng có nói đâu."
"Em có thể nghĩ được như vậy thì tốt quá." Sau khi Lận Hành nghe được câu trả lời của Ngụy Nhược Cẩn thì cũng thấy hơi yên tâm, chỉ cần cậu đừng suy nghĩ linh tinh là được. Nhưng nhìn biểu cảm của Ngụy Nhược Cẩn lại không giống như là đã nghĩ thông suốt. "Hôm nay ta không đi ra ngoài mà ở nhà chơi với em có được không?"
Cuối cùng Ngụy Nhược Cẩn cũng mỉm cười, "Ngài không cần phải đặc biệt ở nhà vì ta đâu. Bản thân ta cũng có chuyện cần làm."
Lận Hành nghiêng người lại gần rồi hôn lên khóe miệng của cậu. Cậu quay đầu lại, mở hờ đôi môi và chủ động đón nhận. Lận Hành vô thức ôm người vào lồng ngực, ôm càng lúc càng chặt, như thể muốn in sâu vào trong cơ thể mình.
Khi Ngụy Nhược Cẩn tỉnh lại, ngoài việc cơ thể có hơi nhức mỏi thì cũng không cảm thấy chỗ nào không khoẻ cả. Chiếc áo lót làm bằng tơ lụa được cậu mặc trên người rất thoải mái, mang theo chút cảm giác lạnh lẽo. Lận Hành ngồi sau chiếc bàn cách đó không xa đang nghiêm túc đọc một thứ gì đó.
Trời sắp tối cho nên ngọn đèn dầu trong phòng cũng được thắp lên. Cậu chỉ mới vừa chuyển mình thì Lận Hành đã nghe thấy tiếng động, y buông thẻ tre xuống rồi đi tới gần cậu.
"Em muốn uống nước không, có chỗ nào thấy không thoải mái hay không?"
Ngụy Nhược Cẩn lắc lắc đầu, ngước nhìn gương mặt Lận Hành từ phía dưới rồi không hiểu sao mà bật cười, cười đến nỗi Lận Hành cũng ngơ ngác mà cười theo cậu.
Tân Di bưng bữa tối đến, Lận Hành không để cho cậu ngồi dậy mà trực tiếp dời cả bàn ăn đến trên giường, "Cứ ăn như thế này đi. Lúc buổi chiều ta trở về vốn muốn nói với em một tiếng, ta phải rời thành, ba bốn hôm sau mới có thể trở về được."
"Để ta đi cùng với ngài." Ngụy Nhược Cẩn không cần suy nghĩ mà mở miệng nói.
"Ta phải đi đến chỗ mỏ than. Doãn Hải đã tìm được một người từng có kinh nghiệm khai thác mỏ, hơn nữa chỉ cần làm theo những điều phải chú ý mà em viết lúc trước là được rồi. Mấy ngày nay khí trời nóng bức, em vẫn nên ở nhà chơi đi."
Ngụy Nhược Cẩn ngơ ngác nhìn vào mắt y, giọng nói mang theo sự ướt át: "Có được rồi nên không biết quý trọng chứ gì? Bây giờ ngài không muốn ta đi theo nữa, trước kia thì lúc nào cũng theo ta kè kè cơ mà."
Bàn tay đang cầm đôi đũa của Lận Hành bỗng run lên, y bất đắc dĩ nói: "Em đừng nói lung tung nữa, ta nào có như vậy. Chỗ mỏ quặng vừa dơ bẩn vừa lộn xộn, em đến đó lỡ như bị người khác va chạm phải thì làm sao đây?"
"Thế ngài có cho ta đi hay không?"
Lận Hành thở dài, "Cho cho cho, vậy em ăn xong thì mau chóng nghỉ ngơi đi."
Ngụy Nhược Cẩn lập tức cười rồi gọi to: "Tân Di, đi thông báo cho mấy đứa nhỏ trong phủ rằng ngày mai phải đi ra ngoại thành đó.". Đam Mỹ Hiện Đại
Bởi vì bị thương cho nên Ngụy Nhược Cẩn đã lâu rồi chưa ra ngoài, chứ đừng nói đến việc ra ngoại thành. Hiện giờ ngọn núi nơi phát hiện mỏ than đã bị bao vây toàn bộ, ngay cả tiều phu cũng không được đi lên ngọn núi này.
"Dân chúng không làm loạn ư?" Ngụy Nhược Cẩn nhìn ngọn núi được canh phòng chặt chẽ, quanh chân núi cũng dựng đầy những lều gỗ tạm bợ, chỉ có đỉnh núi là trống không, bởi vì buổi tối mà ngủ ở đó thì sẽ bị đông lạnh mất.
"Dân chúng quanh đây đều có được lương thực thì sao bọn họ làm loạn được? Huống chi gần đây không chỉ có mỗi ngọn núi này. Núi này không được leo thì đi leo núi khác thôi." Lận Hành xuống ngựa, dắt theo Ngụy Nhược Cẩn đi vào cái lều trại duy nhất.
"Vậy ta lên núi trước đây, có việc gì thì sẽ gọi ngài sau." Ngụy Nhược Cẩn sắp gọn đồ đạc lại một lần ở trong lều trại, chỉ mang theo những vật dụng cần thiết rồi chuẩn bị đi thì bị Lận Hành kéo lại, ôm vào lòng.
"Cơ thể còn chịu nổi không?"
Mặt Ngụy Nhược Cẩn hơi nóng lên, nhẹ nhàng đẩy y, "Ta làm gì mà không chịu nổi chứ, đi đây."
Lần leo núi này, không cần Ngụy Nhược Cẩn nói nhiều, bọn nhỏ đều tự mình tản ra đi tìm các loại cây thuốc. Nấy ngày nay, số cây thuốc trong phủ đều chưa từng vơi đi. Cứ cách vài ngày thì bọn nhóc sẽ nói với Thượng quản gia một tiếng rồi tự ra ngoài tìm cây thuốc.
Lần này Ngụy Nhược Cẩn chủ yếu là muốn tìm cây trà. Ở đời trước của cậu, hầu hết cây trà đều là do người khác trồng, bây giờ cậu chỉ có thể tìm cây dại mà thôi. Tuy nhiên cây trà không bị người ta đốn mà cũng chẳng ai hái thì chắc sẽ mọc không ít đâu.
Lang thang trong núi cả nửa ngày, cuối cùng cậu cũng đã tìm được cây trà rồi. Phía dưới gốc trà có một lớp hạt trà rất dày rơi xuống, vỏ hạt trà đều đã chuyển thành màu đen do bị nước mưa ngâm ướt, chỉ cần chà sát nhẹ là sẽ lộ ra hạt bên trong.
"Đáng tiếc là mùa hái trà đã qua, thời điểm này lá trà đã già hết rồi." Khi Ngụy Nhược Cẩn còn nhỏ từng cột một chiếc túi ở bên hông, đi theo ông hái lá trà. Cậu vẫn nhớ rõ ông nội nói với cậu rằng, hái trà không được dùng móng tay cấu, nhưng vì sao không được thì đến bây giờ cậu vẫn chưa biết.
Hái được ít quả trà non, rồi lại nhặt vài hạt trà đã tách vỏ. Ngụy Nhược Cẩn đã đạt được mục đích, bây giờ chỉ cần chuyên tâm đi tìm cây thuốc là được.
Lúc trời nhá nhem tối, Ngụy Nhược Cẩn liền dẫn đám nhóc trong vương phủ xuống núi. Vừa xuống núi đã bắt gặp Lận Hành đang lấy tay nắm trọng kiếm bên hông, liên tục nhìn xung quanh núi, khi thấy cậu bước tới thì thở dài nhẹ nhõm một hơi.
"Em mệt rồi đúng không, trong lều trại có nước đó." Cầm lấy chiếc giỏ Ngụy Nhược Cẩn đang đeo trên lưng, sau đó liền dắt cậu đi vào lều trại.
"Cẩn thận!" Một tiếng hét thất thanh thu hút sự chú ý của Ngụy Nhược Cẩn. Cậu quay đầu lại liền nhìn thấy một đứa nhỏ đen nhẻm, quần áo của nhóc rõ ràng là quá nhỏ so với người, bên trên có rất nhiều mảng chắp vá, để lộ ra phần lớn cổ tay và cổ chân, bàn chân thì đi trần.
Một đứa trẻ khác đang định đến đỡ nhóc kia, hẳn đây là đứa trẻ hét lên câu cẩn thận. Cả hai đứa đều đeo trên lưng chiếc giỏ không cân xứng với cơ thể chút nào.
"Tớ không sao, may là than đá không bị đổ ra ngoài. Hôm nay tớ cũng có thể lãnh được lương thực." Đứa bé bị té ngã kia cũng chưa xem xem mình ngã như thế nào, mà phản ứng đầu tiên lại là nhìn than đá trong giỏ.
"Cẩn thận đó nha."
Hai đứa nhỏ định đỡ nhau rời đi.
Lận Hành thấy Ngụy Nhược Cẩn nhìn qua, lập tức hiểu cậu đang muốn hỏi gì nên liền nói: "Hai đứa đó là trẻ con sống gần đây, tụi nó đến mỏ làm việc cũng có thể kiếm được lương thực. Hầu hết nam đinh trong các thôn xóm quanh đây đều như vậy hết, còn có cả nữ nhân đến đây phụ giúp nữa. Đó đều là vì trong nhà thật sự chẳng còn người nào nữa."
Một lúc lâu sau Ngụy Nhược Cẩn mới nói: "Tuổi của mấy đứa trẻ đó đều không lớn đúng không."
"Nhỏ quá thì ta cũng không nhận, ít nhất phải là mười tuổi."
Sau khi quay về lều trại, Ngụy Nhược Cẩn nhìn Lận Hành đặt giỏ xuống trước cửa. Vẫn chưa kịp lấy lại tinh thần thì trong tay đã bị nhét cho một ly trà, cậu uống một ngụm rồi bỗng nói: "A Hành, những đứa trẻ đó còn nhỏ quá, việc nặng cũng làm không nổi, chi bằng kêu bọn chúng tới làm việc cho ta đi."
"Làm việc cho em ư?"
Ngụy Nhược Cẩn gật đầu, "Chỉ dựa vào mỗi ta và mấy đứa nhỏ trong phủ thì làm sao hái thuốc cho xuể đây, ta còn muốn mở một y quán nữa đó. Mấy cây thuốc đó vừa thông dụng, cũng vừa thường xuyên dùng tới, vậy chi bằng để chúng giúp chúng ta hái thuốc, vẫn đổi lấy lương thực như bây giờ luôn, có được không?"
"Được chứ."
Ngụy Nhược Cẩn cảm thấy vui vẻ, một ngụm uống hết nước, sau đó lấy tay áo lau miệng, rồi lại cầm lấy chiếc giỏ, từ bên trong lấy ra hạt trà, "Thứ này có thể ép ra dầu đó. Nguyên ngọn núi đều mọc loại cây này hết, chờ đến khi cây trưởng thành thì chúng ta cũng có thể bắt đầu thu hoạch nó đấy."
"Ép ra dầu ư, có thể ăn được không?" Đôi mắt Lận Hành tỏa sáng lấp lánh. Sau khi nhìn thấy Ngụy Nhược Cẩn liên tục gật đầu thì ôm chầm lấy cậu. "A Cẩn, ta phải có phúc đức ba đời mới gặp được em đó."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]