Tô Man Nghi bị hù dọa, vội khom lưng đỡ Tô Man Nghi, sắc mặt lo lắng vội hỏi: "Phật Tịch, Phật Tịch, muội sao thế, sao đang yên lành lại đau bụng?"
Nàng ấy nói xong nhìn thị vệ ở một bên, lo lắng nói: "Mau đi truyền thái y."
Thị vệ kia đáp lời nhanh chóng chạy đi.
Ninh Nhàn Uyển bị Phật Tịch làm ngơ ngẩn cả người, bỗng nhiên quên thút thít, nhưng đáy mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn. Nàng ta hi vọng đứa nhỏ này không còn, nếu không còn đứa bé này, xem tiện nhân này làm sao mà mẫu bằng tử quý.
Phật Tịch nhìn thấy ánh mắt tàn nhẫn của Ninh Nhàn Uyển. Con mẹ nó, vậy mà muốn đứa bé biến mất, vậy nàng nên để Ninh Nhàn Uyển biến mất trước. Nàng nghĩ vậy càng kêu lớn tiếng hơn: "Ôi, Man Nghi tỷ, bụng của muội đau quá."
Bắc Minh Hoài thấy vậy vội bước nhanh qua, nhìn Ninh Nhàn Uyển với ánh mắt cảnh cáo, sau đó nhìn Phật Tịch, trong giọng nói mang theo vẻ lo lắng bất an.
"Thần Vương phi mau vào nhà chính nghỉ ngơi." Nói xong nhìn về phía thị vệ: "Ngươi mau đi thông báo với Thần Vương điện hạ."
"Vâng." Sau khi thị vệ kia đáp lời vội rời đi.
Phật Tịch khom người, mặc cho Tô Man Nghi đỡ mình, vẻ mặt đau đớn chỉ vào Ninh Nhàn Uyển, nói: "Nàng, nàng mắng ta, bụng ta đau quá."
Bắc Minh Hoài nghe vậy, vẻ mặt của y trở nên tàn nhẫn nhìn Ninh Nhàn Uyển, trên đuôi lông mày hiện đầy vẻ khó chịu, giọng điệu nghiêm khắc.
"Bây giờ Thần Vương phi mang thai, ngươi còn dám mở miệng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/4703060/chuong-276.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.