Phật Tịch hít mũi một cái, nàng rất ngượng ngùng, nghiêng đầu tựa vào lòng Bắc Minh Thần.
Bắc Minh Thần ôm chặt Phật Tịch, trong mắt không còn vẻ dịu dàng, thay vào đó là sự tàn nhẫn, lạnh lùng ra lệnh: "Ném thi thể Ngôn Âm đến hoàng cung Nam Đồng quốc, nói với Nam Âm, mấy hôm nữa bổn vương sẽ đến cửa đòi nợ."
"Vâng." Nhóm ám vệ cung kính trả lời.
Bắc Minh Thần ôm Phật Tịch đi ra viện tử, Linh Tiêu theo sát phía sau vén rèm xe ngựa cho hai người.
Sau khi Bắc Minh Thần ngồi vững mới khẽ ôm Phật Tịch, để nàng ngồi dễ chịu hơn.
"Linh Tiêu, bao vây hoàng cung, bảo Linh Nhất chuẩn bị sẵn sàng."
"Vâng." Linh Tiêu ôm quyền đáp lời, nhanh chóng xoay người nhảy lên lưng ngựa, giục ngựa rời đi.
Linh Phong nhận hộp gấm trong tay thị vệ, cung kính đưa vào xe ngựa.
"Vương gia, đây là hộp gấm tìm được ở trong phòng, chắc là giải dược cho Minh... Tiểu vương gia."
Bắc Minh Thần nhìn hộp gấm kia lại nhìn Linh Phong: "Giao hộp gấm này cho Lam Thiên."
"Vâng." Linh Phong cất hộp gấm đi, vừa định thả rèm xuống đã nghe thấy giọng của Bắc Minh Thần.
"Trên đời này không có Minh Thiên nữa, y tên Bắc Minh Vũ, là đệ đệ ruột của bổn vương. Nói với người trong Thần Vương phủ, có thể đề phòng nhưng không được làm quá, càng không được đối đãi với ánh mắt khác. Ai vi phạm giết không tha."
Linh Phong cúi đầu xuống, sau đó đáp lời thả rèm xuống âm thầm đứng cạnh xe ngựa.
Phật Tịch giật giật thân thể, đưa tay luồn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/4683324/chuong-269.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.