Ngôn Âm nói xong, lạnh lùng nhìn lướt qua Bắc Minh Thần, thấy giờ phút này hắn cụp mắt không biết đang nghĩ đến điều gì, vốn không nghe mình nói chuyện. Trong ánh mắt mụ ta lóe lên vẻ chán ghét.
Cuộc sống hai mươi mấy năm sống không bằng chết cũng không thể tiêu diệt sự lương thiện, khiến y hắc hóa, người của hoàng thất Bắc Minh đúng là không tầm thường.
Mụ ta nghĩ vậy, ánh mắt lóe lên, hiện lên vẻ âm trầm: "Độc tố phát tác chưa? Chúng ta không ngờ ngươi có thể đi lâu như vậy, lần sau chú ý chút, tránh cho phí công chịu khổ."
Mụ ta nói xong đi qua một bên, lấy một chiếc hộp gấm ra khỏi ngăn tủ. Khi quay người thấy Bắc Minh Thần vẫn còn ôm Phật Tịch, trên mặt có vẻ khó chịu nhưng sau đó xua đi.
"Còn ôm nàng ta làm gì, ném trên nhuyễn tháp đi."
Bắc Minh Thần ngước mắt, nhìn hộp gấm Ngôn Âm đưa đến trước mặt, sắc mặt thay đổi nhưng vẫn kiên nhẫn nói: "Bây giờ nàng ta đang mang thai."
Ngôn Âm cười âm trầm, nâng hộp gấm trong lòng bàn tay: "Được rồi, ta không ép ngươi, ném nàng ta rồi cầm giải dược ra ngoài đi, xem như không thấy gì."
Bỗng chốc, khí thế mạnh mẽ của Bắc Minh Thần khiến người ta có cảm giác áp bách: "Các ngươi tàn nhẫn như vậy, uổng công làm người."
Ngôn Âm nghe vậy sắc mặt biến đổi trở nên tàn ác, trong giọng nói có vẻ mỉa mai.
"Minh Thiên, chấp niệm của ngươi sâu quá, ngươi đặt tên là Minh Thiên thì có ích lợi gì? Ngươi nói ngày mai người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/4681605/chuong-268.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.