Phật Tịch nói xong ngậm miệng lại, chớp mắt mấy cái, giải thích nói: "Chuyện đó, đệ đừng hiểu lầm ra, ta nói vậy không có ác ý."
Giản Triều nhún vai, tùy ý nói: "Vốn là như vậy, là do mẫu thân không cho bạc, nói gì mà nam nhân có tiền sẽ trở nên xấu xa. Ta chỉ bất đắc dĩ mới cấu kết làm bậy với phu quân của tẩu."
[Cấu kết làm chuyện xấu, chữ xấu là chữ quan trọng.]
Giản Triều thấy bây giờ tâm trạng của hai người không tệ, có ý định nhân lúc vui vẻ mà xin xỏ, giọng điệu tùy tiện nói với Bắc Minh Thần: "Vừa rồi ca dùng chăn đánh ta, bồi thường tiền thuốc men đi."
Bắc Minh Thần nhìn qua tài liệu, đổi chủ đề: "Có tin tức gì có tác dụng không?"
Giản Triều nhìn vào đó, lắc đầu: "Chuyện tinh vi như thế, sao người bình thường điều tra được. Nhưng có thể tra được chuyện ghi chép trong đây, chắc đại tẩu phí rất nhiều sức nhỉ?"
Phật Tịch ừm một tiếng.
[Cũng không hắn.]
[Ban đầu ta dốc hết sức, uy hiếp thêm dụ dỗ mới khiến cho những con sủng vật kia đi Bách Thanh quốc, để bọn chúng đi cám dỗ sủng vật ở Bách Thanh quốc. Phái đi hơn trăm con sủng vật, kết quả chỉ có hơn ba mươi con trở về, đa phần đều bị người khác dụ đi. Cứ như vậy, ban đầu những sủng vật quay về kia không hề muốn nói ra bí mật, ta phải tốn rất nhiều công sức mới khiến chúng mở miệng.]
Bắc Minh Thần nhíu mày, hắn rất tò mò Khê Nhi đã làm gì để những sủng vật kia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/3849290/chuong-252.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.