Phật Tịch nhướng mày, quay đầu nhìn lại, đối diện với ánh mắt nóng bỏng của Giản Triều.
"Vì tiền, đệ đúng là co được dãn được."
Giản Triều không hề bận tâm, phe phẩy quạt trong tay, tùy tiện đáp: "Đại trượng phu đương nhiên co được giãn được."
Y vừa nói xong, nhìn thấy ánh mắt xem thường của Bắc Minh Thần vaf Phật Tịch, chợt đưa mu bàn tay chạm mũi, giọng nói nhỏ đi nhiều: " dùng mu bàn tay chạm vào mũi, giọng nhỏ đi nhiều: "Chủ yếu là gần đây đệ đang điều tra một chuyện, mà muốn điều tra việc thì phải cần bạc trắng để khơi thông các mối quan hệ..."
Tòng Tâm vừa mang sữa bò lên, Bắc Minh Thần nhận lấy, đưa đến bên môi Phật Tịch, dịu dàng nói: "Uống chút sữa đi."
Giản Triều tò mò đi qua, thái độ lấy lòng nói: "Đây là gì vậy?"
Phật Tịch vừa định hé môi uống sữa, nghe Giản Triều nói vậy chợt nhìn qua, mím môi đáp: "Có lỗ tai để làm gì?"
Bắc Minh Thần bật cười.
Phật Tịch uống vài hớp sữa, sau khi nuốt xuống nhìn Giản Triều đang tỏ ra tổn thương, nói: "Nói xem, đệ muốn điều tra chuyện gì?"
Giản Triều chỉ vào Bắc Minh Thần: "Đệ muốn điều tra chuyện ông bà ngoại bị phu quân của tẩu khắc chết."
Đáng lẽ Phật Tịch nên tức giận, nhưng nàng lại vô dụng mà che mặt cười rộ lên.
[Lúc ta đọc sách còn mắng đúng là thần chết đi dạo phố, nhân tiện đạt được KPI nữa.]
Bắc Minh Thần cạn lời nhìn hai người đang cười trộm: " Giản Triều, đệ không muốn bạc nữa phải không?"
Giản Triều vội ngừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/3849289/chuong-251.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.