Bắc Minh Thần lắc đầu cười: "Yên tâm, tạm thời ta vẫn chưa muốn vị trí kia, cho nên phế ông ta đi là được. Chờ khi con của chúng ta ra đời, ta sẽ giao giang sơn cho nó, cũng xem như là lễ gặp mặt mà cha tặng nó."
Phật Tịch ngước mắt, nhíu mày, giọng điệu chế nhạo: "Chàng nói nghiêm túc chứ?"
Bắc Minh Thần gật đầu: "Rất nghiêm túc..."
Hai người nhìn nhau cười, đứa nhỏ đáng thương, còn chưa ra đời đã bị đặt lên hoàng vị lạnh lẽo kia rồi.
Bắc Minh Thần chờ Phật Tịch ngủ say, sau đó âm thầm đứng dậy hôn lên mặt nàng.
Khê Nhi, chờ nàng thức dậy sau giấc ngủ, bất kỳ ai ở An Chuẩn quốc này cũng sẽ không thể nào đe dọa được nàng.
Tiếng cửa phòng mở ra, đóng lại vang lên, Phật Tịch đang nằm ngủ say trên giường khẽ nhíu mày, sau đó lăn đến chỗ Bắc Minh Thần mới nằm. Nàng cong môi lên nhưng lại không mở mắt, trong phút chốc khiến người ta cảm thấy không biết nàng đang ngủ hay thức.
Bắc Minh Thần đi ra khỏi Thần Vương phủ, bọn người Linh Tiêu chờ đã lâu, nhìn thấy hắn đi ra cùng khom người hành lễ.
"Vương gia..."
Hắn xoay người lên ngựa, cất giọng lạnh lẽo thấu xương: "Không giữ lại bất kỳ kẻ nào."
"Vâng..."
Mọi người vội vàng lên ngựa, tiếng vó ngựa vang lên, bụi mù tung bay khắp nơi che đi tầm mắt.
Đêm đó, trong một phủ đệ lớn dưới chân hoàng thành, toàn bộ ám vệ trong viện đều không một ai sống sót. Tiếp theo đó, sứ đoàn của Nam Đồng quốc chúc mừng thái tử tân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/3849286/chuong-248.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.