Từng cây ngân châm đ.â.m vào cánh tay của Phật Tịch, cơn đau đớn trong bụng nàng giảm đi nhiều, sự đau đớn giữa lông mày dần tan biến.
Phí Nguyệt móc một viên thuốc đút vào miệng Phật Tịch, Bắc Minh Thần nhanh chóng đưa nước lên, Phí Nguyệt nhận lấy, khẽ nói: "Tiểu Tịch, uống thuốc này đi."
Phật Tịch mơ mơ màng màng nuốt thuốc xuống.
Phí Nguyệt lại đổi ngân châm sang nơi khác, chờ đến khi sắc mặt của Phật Tịch bình thường mới rút ngân châm ra, giọng điệu bình thản nói: "Thần Vương điện hạ, Tiểu Tịch đã m.a.n.g t.h.a.i rồi, đừng để nàng ăn bậy bạ, càng không thể vì muốn giảm đau nhanh mà ăn Thanh Linh Đan có độc. Quan trọng nhất là trong ba tháng đầu không thể làm chuyện phòng the."
Bà ấy nói xong nhìn qua Bắc Minh Thần, thấy trên mặt hắn đầy vẻ tự trách và áy náy, khẽ thở dài một hơi.
"Thôi được rồi, mấy hôm nay Tiểu Tịch được nuôi không tệ, không bị tổn thương nguyên khí, cũng đã giải hết độc tố trong cơ thể, thai tượng đã ổn định lại, bây giờ không sao nữa. Ngài đừng lo lắng quá mức."
Bắc Minh Thần nhìn chằm chằm gương mặt Phật Tịch đang ngủ say, khẽ ừm một tiếng.
Phí Nguyệt cất ngân châm đi, đứng lên: "Ta đi ra ngoài kê mấy thang thuốc, sau khi Tiểu Tịch tỉnh lại phải tận mắt nhìn thấy nàng uống hết."
Cuối cùng, bà ấy nhìn Phật Tịch: "Đưa nàng đi tắm đi." Nói xong, bà ấy đi ra khỏi phòng.
Bắc Minh Thần đi đến trước giường ngồi xổm xuống, đưa tay xoa trán Phật Tịch, phát hiện ở viền tóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/3849281/chuong-243.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.