Hắn nói xong xoay người đi vào thư phòng, Linh Nhất ngẩng đầu lên, ngón tay chỉ Linh Phong và Linh Dược, cười lạnh nói: "Hai người đúng là huyh đệ tốt, vào lúc quan trọng huynh đệ đ.â.m ta hai đao."
Linh Phong cười lấy lòng: "Đừng tức giận, tức giận hại thân thể, không phải vì vừa rồi tình huống khẩn cấp à?"
Linh Dược cũng đáp lời: "Bớt giận, chúng ta đều phải đi nhận phạt, cho nên chúng ta vẫn là huynh đệ tốt."
Linh Nhất hừ lạnh một tiếng: "Dẹp bản mặt giả tạo của hai người đi, Linh Nhất ta không muốn làm bạn với hai người nữa, bây giờ ta phải đi."
Chưa đợi hai người nói chuyện, giọng nói lạnh lẽo tức giận của Bắc Minh Thần vang lên: "Còn không mau đi."
Trong chớp mắt, ba người biến thành bé ngoan, cùng cúi đầu đi ra thư phòng.
Đêm nay Phật Tịch ngủ rất ngon, trời sắp sáng, nàng cảm nhận được bên cạnh có một bóng đen. Khi mơ hồ mở mắt ra xem, nhìn thấy Bắc Minh Thần chợt nhắm mắt lại.
Nhưng Bắc Minh Thần ở bên cạnh giường lại làm phiền Phật Tịch, một hồi vuốt mặt, một hồi xoa đầu, một hồi lại hôn.
Phật Tịch thực sự không thể nhịn được nữa, mở to mắt, duỗi chân phải ra đá Bắc Minh Thần, lớn tiếng quát: "Có tin bây giờ ta sẽ thiến chàng ngay không?"
Bắc Minh Thần bị đá, ngã vào rìa giường, sau đó vội vàng đứng dậy, vẻ mặt u oán nhìn Phật Tịch: "Nàng nỡ sao?"
Phật Tịch xoay người ngồi dậy, nhìn hắn chằm chằm, lạnh lùng nói: "Ta nỡ, vô cùng nỡ."
"Ha ha." Bắc Minh Thần nở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/3849270/chuong-232.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.