Bắc Minh Thần đứng người lên theo Phật Tịch, nhìn nàng chằm chằm, sợ nàng vì tức giận mà rời khỏi.
Phật Tịch cũng không muốn đi thật, nàng ngẩng đầu lên kiêu ngạo đi đến trước bàn ngồi xuống, đưa tay rót một chén nước, cầm chén nước lên vờ nhếch miệng, khóe mắt lén nhìn Bắc Minh Thần, thấy hắn tỏ vẻ đáng thương, khẽ hừ mấy tiếng: "Chàng đừng đứng đó rảnh rỗi, mau qua đây bóp vai cho ta đi."
Bắc Minh Thần đi đến sau lưng Phật Tịch, nghiêm túc bóp vai cho nàng.
Một hồi lâu, Bắc Minh Thần cúi đầu xuống lấy lòng hỏi: "Dễ chịu không?"
Phật Tịch liếc nhìn: "Chàng đừng thăm dò, ta sẽ không dễ dàng tha thứ cho chàng đâu."
Bắc Minh Thần vội gật đầu, tiếp tục bóp vai: "Chỉ cần Khê Nhi đừng rời khỏi ta là được rồi."
Thân thể Phật Tịch run lên, tựa lưng vào ghế ngồi, lười biếng nói: "Đừng bóp vai nữa, bóp chân cho ta đi."
Bắc Minh Thần không hề oán giận, nhanh chóng đi lên trước kéo ghế ngồi xuống, sau đó cầm chân Phật Tịch đặt lên đùi mình khẽ xoa bóp, thỉnh thoảng nhìn lén Phật Tịch.
Đương nhiên nàng đã nhận ra, nhớ đến chuyện xảy ra ngày hôm qua, mở miệng hỏi: "Cho nên, cuối cùng Ninh thừa tướng ụp nồi à?"
Bắc Minh Thần gật đầu khẽ ừm một tiếng.
Phật Tịch rụt chân mình lại, ngồi thẳng lên: "Hoàng tổ mẫu sao rồi?"
Bắc Minh Thần nghe thấy Phật Tịch vẫn gọi Thái hậu là Hoàng tổ mẫu, trong lòng hắn vui vẻ, nhưng khi nhắc đến Thái hậu thì giọng nói có vẻ buồn bã: "Sức khỏe của Hoàng tổ mẫu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/3849262/chuong-224.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.