Bắc Minh Thần nhìn Phật Tịch, chợt nhíu mày. Rõ ràng vẻ mặt và giọng điệu của Phật Tịch rất bình thường, nhưng sao hắn nghe cảm thấy hơi hoảng sợ.
"Vào phòng đi, ở ngoài lạnh lắm."
Phật Tịch nhìn chằm chằm vào mắt Bắc Minh Thần.
[Haiz, bây giờ Bắc Minh Thần càng ngày càng đáng sợ, càng ngày ta càng thêm không thích hắn. Năm nay ta mới mười chín tuổi, độ tuổi như hoa, không thể treo cổ trên thân cây như hắn được. Ta phải tìm thêm mấy thân cây để treo.]
Sắc mặt của Bắc Minh Thần thay đổi theo tiếng lòng của Phật Tịch, đáy mắt xuất hiện vẻ tàn nhẫn và hoảng sợ, ngồi xổm cứng đờ đối diện với Phật Tịch, miệng mấp máy giống như không nói nên lời.
Phật Tịch nhìn thấy dáng vẻ này của hắn đã hiểu rõ mọi chuyện, giờ phút này nàng không dám suy nghĩ linh tinh, cố nén suy nghĩ của mình.
Bắc Minh Thần im lặng một lúc, giọng nói khàn khàn mang theo d.a.o động và sợ hãi: "Khê Nhi, ta làm sai chuyện gì hoặc làm nàng ngứa mắt ở đâu, nàng nói với ta, ta có thể thay đổi."
Phật Tịch nhìn Bắc Minh Thần có vẻ tội nghiệp, đáy lòng như nhũn ra. Nhưng nghĩ đến chuyện tên khốn này có thể nghe thấy tiếng lòng của nàng, còn giấu diếm nàng lâu như vậy, cơn giận lại bùng lên.
[Thích kiểu gì à?]
[Thái tử điện hạ không tệ, mặc áo trắng lại dịu dàng như ngọc, khiến cho ta muốn thét lên, điên cuồng. Vị trí Thái tử phi còn trống, ta nghĩ mình có thể thử tranh giành một phen.]
Hai tay Bắc Minh Thần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/3849261/chuong-223.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.