Bên tai Phật Tịch vang lên giọng nói ôn hòa của Bắc Minh Thần, nàng từ từ mở mắt ra, ngáp một cái: "Đến hoàng cung rồi à?"
"Đã đến rồi." Bắc Minh Thần đỡ Phật Tịch ngồi xuống, chờ nàng tỉnh táo hơn mới xuống ngựa.
Phật Tịch vừa được Bắc Minh Thần ôm xuống xe ngựa đã thấy Phí Nguyệt đội áo choàng, đi xuống khỏi xe ngựa khác.
Phật Tịch khẽ nhíu mày, khó hiểu hỏi: "Sao Nguyệt di lại mặc áo choàng vậy?"
Phí Nguyệt nghe hỏi một đằng, trả lời một nẻo: "Đi mau đi, ta còn phải phơi dược liệu."
Bắc Minh Thần nắm tay Phật Tịch, đám người đi đến tẩm điện của Thái hậu.
Phật Tịch vốn nghĩ rằng sau chuyện hôm qua, hôm nay những thị vệ khác sẽ không cản bọn họ nữa. Kết quả, hôm nay thị vệ đổi thành ám vệ.
Bắc Minh Thần nhìn ám vệ ngăn trước mặt mình, con ngươi lóe lên vẻ nguy hiểm, giọng nói lạnh lẽo mang theo vẻ cảnh cáo: "Tránh ra..."
Ám vệ không tránh ra, vẫn đứng đó ngẩng đầu ưỡn ngực.
[Không động thì không chết.]
Bắc Minh Thần nhìn lướt qua những ám vệ kia: "Các ngươi muốn c.h.ế.t à!"
Ám vệ vội quỳ xuống đất, mặc dù chân đã quỳ nhưng thân thể vẫn thẳng tắp, dáng vẻ ông đây muốn ăn đòn.
[Hừ, tên này kiêu ngạo lắm.]
"Thần Vương điện hạ, thuộc hạ chỉ phụng mệnh làm việc, chắn chắn Thần Vương điện hạ sẽ không làm khó thuộc hạ."
Phật Tịch gãi lòng bàn tay của Bắc Minh Thần.
[Bắc Minh Thần lên, để bọn họ xem dáng người nhanh nhẹn của chàng đi.]
Tiếng lòng của Phật Tịch còn chưa vang lne,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/3849245/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.