Dù sao thì Phật Tịch cũng có rất rất nhiều điểm tốt, tất cả mọi người đều không bằng Phật Tịch. Còn về Tòng Tâm, hắn chỉ thấy được một chữ, nhát, không biết Linh Tiêu nhìn ra điều khác từ đâu? Phật Tịch liếc mắt thấy Bắc Minh Thần đang vô cùng đắc ý, chợt quay đầu hỏi: "Chàng làm sao thế? Có chuyện gì vui à?"
Bắc Minh Thần đưa tay ôm Phật Tịch vào lòng, cúi đầu thì thầm bên tai nàng:
"Có nàng ở bên cạnh đương nhiên ta vui rồi."
Phật Tịch cười khẽ một tiếng, lại nhìn quanh thấy thị vệ đều cúi đầu, nàng thẹn thùng hít mũi, dùng cùi chỏ khẽ chọt Bắc Minh Thần, nói: "Chàng chú ý cút, nhiều người như vậy."
Bắc Minh Thần cười đáp: "Vậy chúng ta về phòng."
Phật Tịch trợn mắt, cười nghiến răng: "Đừng làm loạn..."
Bắc Minh Thần bật cười, ôm nàng đi vào thư phòng, giọng điệu trêu ghẹo: "Được rồi, để vài hôm nữa rồi lại làm loạn."
Phật Tịch nghiêng đầu liếc hắn, giọng nghiêm nghị cảnh cáo: "Chàng còn tiếp tục như vậy nữa, sắp gặp một người không xa."
Bắc Minh Thần cười ha ha: "Là con của chúng ta sao?"
Phật Tịch bắt chước giọng hắn ha ha mấy tiếng, nhưng giọng nói lạnh lùng: "Diêm Vương gia..."
Bắc Minh Thần cười không ngớt, ôm chặt Phật Tịch vờ muốn hôn, đồng thời nói: "Sợ rằng Diêm Vương gia không dám thu ta."
Phật Tịch cười ha ha.
[Diêm Vương không dám thu ngươi, lẽ nào ngươi là ôn thần?]
Lúc Bắc Minh Thần vừa định chạm môi, ngoài cửa vang lên tiếng thị vệ: " Vương phi, đã xách tay nải đến."
Phật Tịch đẩy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/3849199/chuong-161.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.