Bắc Minh Thần thâm tình chăm chú nhìn Phật Tịch trong ngực, ánh mắt tràn đầy yêu thương, giọng nói cưng chiều: "Tuy ta có năng lực bảo vệ mẹ con nàng chu toàn, nhưng lại sợ có sơ suất. Ta không mong nàng và con sống trong cảnh nơm nớp lo âu, ta chỉ muốn các nàng cả đời đều vui vẻ.”
Chỉ cần Phật Tịch vui thì hắn cũng vui. Con ư? Nếu Phật Tịch muốn thì sinh thôi.
Phật Tịch bĩu môi, chớp đôi mắt to tròn lấp lánh:
[Ôi trời ơi.]
[Nghe Bắc Minh Thần nói vậy,dường như rất đáng sợ, đây là biến thành phim cung đấu à?]
[Ta cảm thấy bản thân lắm thìchỉ tính là cung hài.]
Bắc Minh Thần cười ha ha: "Đừng lo, nhất định ta sẽ bảo vệ nàng thật tốt.”
Phật Tịch tươi cười rạng rỡ: "Đừng lo, ta cũng sẽ bảo vệ chàng thật tốt.”
[Từ nay về sau không thể sống ung dung nữa, ta phải hướng về tiền tài, kiếm tiền ngập mặt.]
[Đám sủng vật cũng nên huấn luyện, thời kỳ ăn chơi hưởng thụ của bọn chúng chấm dứt tại đây!】
Bắc Minh Thần nghe được tiếng lòng của nàng, chỉ cảm thấy ấm lòng, vô cùng ấm lòng, cúi đầu hôn lên môi Phật Tịch.
Hồi lâu sau.
Phật Tịch cảm thấy khó chịu, giãy giụa rời khỏi lòng hắn, vừa đi ra khỏi thư phòng vừa nói: "Ta mang mật thư từ Linh Tịch Các tới, chàng đợi ta một chút."
Bắc Minh Thần vừa nghe hai chữ mật thư lại nhớ tới cảnh tượng trên xe ngựa hôm qua, rồi lại nghĩ đến chuyện vừa mới làm cùng nàng, cả người hắn bỗng cảm thấy nóng rực.
Phật Tịch không để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/3849198/chuong-160.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.