Phí Nguyệt đặt tay lên mạch của Phật Tịch, khẽ nói: "Con đừng vội, ta giúp con xem mạch."
Tim Phật Tịch đập loạn như trống trận.
Một lát sau, Phí Nguyệt rút tay lại, khẽ thở dài: "Đúng là trong cơ thể con có thuốc gây khó thụ thai, nhưng thuốc này không gây hại cho sức khỏe, chỉ dừng thuốc thì có thể có thai."
Phật Tịch chớp chớp mắt, không cho nàng mang thai, mà lại không hại đến thân thể, dừng là có thể có con.
Mẹ nó chứ, chắc chắn là Bắc Minh Thần giở trò!
Nàng vội đứng bật dậy, nhìn bên trong quát: "Đại thúc, tìm thấy chưa?"
Thi Hoành đang trốn trong góc, bất đắc dĩ đứng lên, giọng chột dạ: "Tìm được rồi."
Ông ấy thấp thỏm bước tới, còn chưa kịp nói chuyện, Phật Tịch đã đưa tay nhận tài liệu trong tay ông ấy, quay người đi ra ngoài.
Thi Hoành nhìn Phí Nguyệt, nuốt nước bọt, rồi vội vàng đuổi theo Phật Tịch:
"Tiểu Tịch, thứ này nặng lắm, để đại thúc giúp con đưa về Thần Vương phủ.”
Chỉ nghe thấy tiếng Phật Tịch vang lên: "Đa tạ đại thúc, không cần."
Thi Hoành chỉ có thể dừng bước, cười gượng với Phí Nguyệt.
Phí Nguyệt hừ lạnh một tiếng: "Nam nhân không ai tốt cả."
Vẻ mặt Thi Hoành mờ mịt, ông đã làm gì sao? Ông làm gì mà không phải người tốt, mắng Thần vương thì mắng Thần vương, tại sao lại liên lụy kẻ vô tội?
Nhưng ông không dám phản bác, chẳng dám hỏi han, đành lấy lòng: "Phu nhân bớt giận, đều là lỗi của vi phu..."
Phật Tịch tức giận nhảy xuống xe ngựa, bước vội vào Thần Vương phủ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/3849193/chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.