Sau đó hắn hít một hơi, nắm chặt sổ sách, ánh mắt u ám nhìn về phía Phật Tịch đang hóng chuyện, giọng nói trầm thấp: "Phật Tịch..."
Phật Tịch không phát hiện ra sự thay đổi của Bắc Minh Thần, khẽ ừm một tiếng, sau đó thả rèm xuống, mỉm cười nhìn sang. Nàng thấy dáng vẻ ẩn nhẫn của Bắc Minh Thần thì hơi nhíu mày, lấy quyển sổ ra khỏi tay nải, khó hiểu hỏi: "Sao thế?"
Sau khi móc quyển sổ ra, cởi dây thừng trên đó, mở ra, trong chớp mắt miệng nhăn nhó nói: "Gì mà đêm gì mà phi tử, gì hai lần, Bắc Minh Thần, ngài xem trên đây viết gì thế?"
Đang lúc nói chuyện, Phật Tịch đưa sổ đến trước mặt Bắc Minh Thần.
Bắc Minh Thần nhìn lướt qua, ánh mắt càng u ám hơn, dời mắt nhìn Phật Tịch vẫn hồn nhiên ngây thơ như muốn nhìn thấu nàng.
Cả người Phật Tịch run lên, nhìn về phía Bắc Minh Thần, thấy trên người hắn viết rõ hai chữ. Nàng chậm rãi nghiêng người ra sau, nuốt nước miếng một cái: "Bắc, Bắc Minh Thần, ngài sao thế?"
Đột nhiên Bắc Minh Thần cười, đưa tay nhận sổ trong tay Phật Tịch, nhìn nàng với vẻ hứng thú: "Nàng có biết trên đây viết gì không?"
Phật Tịch lắc đầu tỏ ý mình không biết.
Bắc Minh Thần cười vui vẻ, đưa tay muốn kéo Phật Tịch, chỉ thấy Phật Tịch vội lui ra sau, nhìn hắn với vẻ nguy hiểm.
Bắc Minh Thần đặt quyển sổ qua một bên, lại nhìn trong sổ, dịu dàng nói: "Nàng qua đây ta dạy nàng."
Phật Tịch hơi do dự.
[Sao cảm thấy hắn phát tình rồi?]
[Nhưng mà nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/3849187/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.