Bắc Minh Thần nghe thành khó khăn đều không làm khó được ta, vừa muốn mở miệng nói chuyện, sau đó mới phát hiện ra.
Phật Tịch lắc tay Bắc Minh Thần, cười nói: "Ha ha, nói đùa thôn, ý của talaf mọi chuyện cứ giao cho ta, yên tâm, ta sẽ làm hỏng toàn bộ."
Bắc Minh Thần im lặng nhìn Phật Tịch, nói nàng ngây thơ, tâm tư của nàng lại rất kín kẽ. Nói nàng ngốc nàng chưa từng để mình thua thiệt, tính cách của Phật Tịch thật sự bí ẩn.
Phật Tịch nâng bước đi ra ngoài, những sủng vật kia vội vàng kêu lên.
"Chít chít... Tịch tỷ đừng đi, bệnh dại của Thiết Trụ phát tác rồi."
"Rì rì... Tịch tỷ, chúng ta bị Thiết Trụ dọa sợ, đến bây giờ vẫn chưa ăn cơm."
"Chi chi... Chống lại Thiết Trụ, ta muốn ăn cơm."
"Grừ grừ..." Chống lại Thiết Trụ, ta muốn ăn cơm."
"Chiêm chiếp... Chống lại Thiết Trụ, ta muốn ăn cơm."
"Chít chít... Các huynh đệ tỷ muội, tiếp tục cho ta."
Phật Tịch dừng bước lại nhìn những sủng vật kia, lại xoay đầu nhìn Thiết Trụ, thấy nó cúi đầu, dáng vẻ sám hối.
Bắc Minh Thần nghe thấy tiếng của những sủng vật kia nhưng không biết bọn chúng đang nói gì, hắn liếc mắt nhìn về phía Phật Tịch.
"Sao rồi?"
Phật Tịch ngẩng đầu, cười nói: "Ngài đi làm việc đi, ta muốn đi phòng bếp."
Bắc Minh Thần vừa muốn nói ta cùng nàng đi Linh Tịch Các, bất chợt nghe thấy hai chữ cuối cùng, vội buông tay Phật Tịch ra quay người đi ra ngoài, giọng nói vang xa: "Ta còn có vài chuyện."
Chờ khi không thấy bóng dáng của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/3849185/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.