Bình thường nó bị nữ nhân này làm tổn thương nhiều lần, rốt cuộc bây giờ cũng đến phiên nó hù dọa Phật Tịch, nhất định nó phải hù dọa Phật Tịch một phen.
Phật Tịch đen mặt.
[Mé, đã diễn kịch với người mà ngươi còn gọi cả họ tên ta, nghĩ rằng ta sợ ngươi sao?]
Nàng giơ hai tay lên, xương vang lên tiếng cộp cộp.
Husky thấy thế hơi hoảng sợ, muốn lùi lại, nhưng sợ nếu lùi lại thì Phật Tịch sẽ càng thêm được một tấc lại muốn tiến một thước. Nó sợ hãi đi lên phía trước nhưng lại không đủ khí thế.
Phật Tịch cười âm trầm, ngẩng đầu nhìn bầu trời, tự nhỏ: "Sương mù dày, gió lạnh, rất thích hợp giết chó ăn lẩu."
Phật Tịch vừa nói xong, nàng đ.â.m d.a.o trước chân chó. Husky hoảng sợ, bỗng nhiên dừng bước không đi nữa, thân chó run rẩy.
Bắc Minh Thần đi tới ngăn trước người Phật Tịch, kéo tay nàng đang siết chặt, ánh mắt lạnh lùng tàn nhẫn nhìn Husky, giọng nói dịu dàng: "Tịch Nhi muốn ăn thịt chó à?"
Cả người Husky run lên, lùi lại mấy bước, phát ra tiếng yếu ớt: "Gâu... Tịch, vào lúc này, tỷ phải nghĩ đến khoảng thời gian chúng ta ở bên nhau vui vẻ."
Phật Tịch hừ lạnh, nhìn về phía Bắc Minh Thần, lại như nói với Husky: "Con Husky này lại dám đe dọa ta, nó còn phá hủy biệt viện này, còn bắt nạt lão hổ ngài mang về cho ta. Nó còn uy hiếp ta, khiến ta nói lời dối lòng. Dù sao ta và nó cũng không có nhiều thời gian vui vẻ, hay là nhân lúc trời lạnh nấu lẩu ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/3849184/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.