Bắc Minh Thần nhìn bóng dáng sung sướng kia, khóe môi chưa từng hạ xuống. Hắn bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó vùi đầu vào nước rửa sạch súp trứng trên đầu.
Phật Tịch chạy như bay giống như khỉ, đột nhiên khóe mắt nhìn thấy phong cảnh yên bình, nàng dừng bước vội lui lại.
Nàng cầm bát, nhìn Linh Tiêu và Tòng Tâm hai người ngồi trong góc, vẻ mặt như đang hóng chuyện.
Ồ, không tệ nha.
Sau đó, nàng âm thầm rời đi, chạy vào biệt viện, đẩy cánh cửa ra. Trong biệt viện yên tĩnh, không có tiếng động nào.
Trên mặt Phật Tịch có vẻ khó hiểu, chẳng lẽ ngủ cả rồi.
Nàng nhìn thoáng qua trời vẫn chưa tối hẳn, từ khi nào đám động vật tự giác như thế? "Thiết Trụ? Husky? Chó? Thúy Hoa?"
Phật Tịch gọi liên tục mấy tiếng nhưng không ai trả lời, một suy nghĩ bỗng xuất hiện trong đầu nàng. Chẳng lẽ Husky bị quỷ trong Thần vương phủ ăn rồi?
Nếu thật sự là như thế, vậy nàng đau lòng đến mức chết lặng, âm thầm cúi đầu xuống.
Chuột bạch số 2 đã chết, vậy mặt nạ này phải tìm ai thử đây?
"Gâu... Tịch tỷ." Bất chợt vang lên tiếng yếu ớt mệt mỏi của Husky.
Trong đêm tối yên tĩnh, âm thanh kia nghe vô cùng đáng sợ. Cả người Phật Tịch run lên, hoảng loạn nhìn xung quanh.
"Chó, chó, khi ngươi còn sống ta không đối xử tốt với ngươi, cho nên bây giờ ngươi chết rồi đừng nhớ ta. Ngày lễ, tết ta cũng không đốt xương cho ngươi, chúng ta tạm biệt đi."
"Gâu gâu... Tỷ có thể mong cho chó tốt được không."
Phật Tịch tìm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/3849171/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.