Bắc Minh Thần ngửi thấy mùi tanh, lại nghe tiếng lòng của Phật Tịch, trong lòng dâng lên dự cảm không hay. Hắn chậm chạp mở to mắt nhìn qua.
Phật Tịch chột dạ mím môi, vội đưa tay xoay đầu Bắc Minh Thần, hốt hoảng nói: "Vương gia, ta vẫn chưa gội xong, ngài nhắm mắt trước đã."
Bắc Minh Thần không bị mắc mưu, hắn vươn tay vuốt tóc của mình.
Phật Tịch chỉ nghe thấy Bắc Minh Thần hít sâu một hơi, vẫn chưa thở ra.
Phật Tịch sợ Bắc Minh Thần lại thổ huyết hôn mê nên nhánh chóng vén tóc ra sau đầu, lấy lòng nói: "Vương gia, ngài không hiểu, phải như thế này mới được. Ngài xem bình thường chúng ta quen ăn trứng gà vì nó có nhiều dinh dưỡng."
[Trời ạ, ta là bông hoa nhỏ tồi tệ.]
[Không được, ta không thể tiếp tục như vậy nữa, nói dối không tốt.]
"Vương gia, ngài nghe ta nói, súp trứng có thể thanh nhiệt trừ hỏa, còn có thể cung cấp dinh dưỡng phong phú, còn có thể trấn tĩnh an thần, có thể làm dịu lo âu. Quan trọng hơn là, có thể hóa giải triệu chứng mất ngủ và muộn phiền. Nếu cho thêm đường trắng thì có công dụng hạ hỏa, nếu cho thêm muối thì hiệu quả càng tốt hơn, còn có thể hóa giải loét miệng và cổ họng sưng đau. À không, có thể khiến tóc mềm mại óng ả."
Nàng nói xong chột dạ không nỡ nói nữa, khẽ lấy lòng: "Ha ha, vương gia, ngài tin lời ta nói không?"
Bắc Minh Thần nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, kìm nén sự khó chịu trong lòng, chậm rãi nói ra: "Nàng cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/3849170/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.