Phật Tịch nhìn chằm chằm mảnh vải đỏ kia, trong mắt lóe lên vẻ hưng phấn và kích động. Nương theo động tác để lộ vải đỏ của thái giám, Phật Tịch há miệng, tỏ vẻ kinh ngạc không thôi.
Nhưng sau khi thái giám kéo vải đỏ ra, vẻ mặt Phật Tịch cứng đờ, vì nàng không giả vờ được nữa.
[What?]
[Sao có hộp rồi lại còn che mảnh vải đỏ kia, đó là phong tục gì vậy?]
[Ta sợ rằng khi mở hộp này ra sẽ lóe lên một chùm sáng.]
[Oa, đó không phải là nguyệt quang bảo hạp à, Bàn Nhược Ba La Mật?]
[Ba la ba la mật, ba la ba la mật, đưa ta đi, đưa ta đi bla bla bla...]
Bắc Minh Thần liếc nhìn Phật Tịch, thấy vẻ mặt nàng ôn hòa, dáng vẻ có tri thức hiểu lễ nghĩa khéo hiểu lòng người.
Sao nàng có thể trong ngoài bất nhất như thế? Thái giám thả vải đỏ trong tay xuống, bàn tay chạm vào khóa ngầm, chỉ nghe tiếng "Tạch" vang lên, hộp mở ra.
Trong mắt Phật Tịch lóe ánh sáng lấp lánh.
[Mau, mau, mau...]
[Thời khắc chứng kiến kỳ tích đã đến.]
[Tới đi, sáng mù mắt ta đi.]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại truyentop.net -
Phật Tịch nhìn theo tay của thái giám, chỉ thấy hộp mở ra, dường như Phật Tịch nhìn thấy ánh sáng, miệng vô thức mở ra sau đó trở nên ỉu xìu.
[Cái quỷ gì thế này?]
[Chẳng phải trong sách nói hoa Ngũ chuyển bích ngẫu hồi mọc ở vùng đỉnh núi tuyết, hút linh khí của trời đất, thu tinh hoa của nhật nguyệt... Nó được gọi vô cùng trâu bò, gọi là chiến thần giữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/3849158/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.