Bắc Minh Thần chuẩn bị trong lòng, đây là Phật Tịch tự tay nấu cho hắn, còn định tự tay đút cho hắn ăn.
Đây không phải cho heo ăn, đây không phải cho heo ăn, sau khi tự mặc niệm ba lần mới há miệng ra.
Nhưng bất chợt nghe thấy Phật Tịch nói ra câu nói kia, suýt chút nữa không nhịn được đã phun ra. Sau đó, hắn mím chặt môi, thậm chí khi nhìn canh bí đỏ đặt bên môi hắn còn không muốn nuốt nước bọt.
Phật Tịch thấy Bắc Minh Thần không há mồm, ánh mắt liếc nhìn thìa canh bí đỏ, cánh môi giật giật.
[Chắc không khó ăn như thế đâu nhỉ?]
[Nhưng nhìn qua đúng là không thể ăn được.]
Nàng nghĩ vậy rụt thìa về, đặt trước mặt dùng mũi ngửi.
[Ừm, có thể ngửi thấy mùi bí đỏ.]
"Vương gia, ngài nếm thử đi. Lúc ta làm rất để tâm, cho rất ít muối."
Bắc Minh Thần giống như là nghe thấy chuyện gì không thể tin được, khiếp sợ nhìn lại: "Bổn vương đã đọc nhiều sách, vương phi đừng lừa gạt ta."
Sau đó hắn chăm chú nhìn Phật Tịch, nghi hoặc không thôi: "Trong canh bí đỏ cần cho muối à?"
Phật Tịch cười nhẹ nhàng mà yêu kiều: "Trong canh bí đỏ không... Cần cho muối à?"
Bắc Minh Thần nghe vậy vô thức nhích ra sau, cả người đầy vẻ kháng cự.
Phật Tịch nhìn bồn trong tay, lại nhìn Bắc Minh Thần đang lùi lại, nở nụ cười xấu xa.
[Trong tình cảnh này không hiểu sao muốn nói một câu.]
[Đại Lang, nào, uống thuốc đi.]
Bắc Minh Thần hơi sững sờ, nàng đang nói gì thế? Nhưng khi nhìn thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/3849148/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.