Phật Tịch không phát hiện ra sự thay đổi của Bắc Minh Hoài, nàng tự mình ngồi xuống, khẽ nói chuyện với Lâm vương phi ở bên cạnh.
"Tỷ tỷ."
Phật Tịch nghe giọng nói này chợt nhắm mắt lại, trong lòng phiền muộn, thật sự muốn bay lên đạp một cước.
Da mặt của Ninh Nhàn Uyển dày như không cần tiền, còn có thể đổi cũ lấy mới.
Nàng ngoái đầu nhìn lại, trên mặt nở nụ cười, trong lòng lại mắng đệch mợ.
Ninh Nhàn Uyển vẫn giữ mùi đặc biệt của nàng ta, cả người đầy mùi cơm rau dưa, sung sướng thoải mái, người đi trà lạnh, khiến cho người ta muốn dùng nước sôi luộc nàng ta, nhưng có lẽ Ninh Nhàn Uyển cũng không sợ.
Ninh Nhàn Uyển thấy Phật Tịch cười nhìn mình không nói gì, nàng ta nghĩ đến lời Thái tử dặn, mỉm cười nói: "Tỷ tỷ, ngày mai tỷ..." Nàng ta nói đến đây dừng lại, vì nàng ta nhớ đến lời Phật Tịch nói lần trước, do dự mấy giây lại mở miệng nói: "Tỷ tỷ, ngày mai tỷ có ở trong phủ không?"
Phật Tịch hừ lạnh trong lòng, bưng nước trà lên nhấp một hớp, đặt chén trà xuống chậm rãi mở miệng: "Nếu không có gì bất trắc thì ta còn ở mấy chục năm nữa."
Ninh Nhàn Uyển nghẹn lời, tay vô thức sờ con thỏ trong ngực.
Phật Tịch thấy con thỏ buồn bã trong ngực nàng ta, tay âm thầm cọ cọ, trong lòng hò hét.
Con thỏ nhỏ kia, há miệng ra, ta muốn nghe nghe nghe, mau hé miệng nói ra đi.
Để cho ta nghe giọng nói gợi cảm quyến rũ của ngươi đi.
Không biết con thỏ kia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/3849138/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.