Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94
Chương sau
Phật Tịch bất đắc dĩ, sau khi hành lễ chỉ có thể đi theo sau, khẽ ngẩng đầu nhìn lén vị Ninh gia phi kia. Thật sự nàng không nghĩ ra mình đã làm gì đắc tội vị chủ tử này? Ninh gia phi được cung nữ đỡ vào trong doanh trướng, dáng vẻ vô cùng cao ngạo. Phật Tịch nhìn thoáng qua xung quanh, bất đắc dĩ chỉ có thể đi theo vào. Ninh gia phi ngồi trên chủ vị, một tay dựa vào thành ghế, nhìn Phật Tịch với vẻ xem thường. Phật Tịch cụp mắt, nữ nhân này muốn làm gì? Ánh mắt trần trụi nhìn chằm chằm này, người không biết còn tưởng rằng nàng ta yêu ta. Haiz! Nếu như xinh đẹp có tội thì có lẽ nàng đã tội ác ngập trời. Ha ha, tha thứ cho nàng tự luyến một chút, thật sự là cảnh tượng trước mắt làm cho người ta quá khó chịu. Nàng muốn cục cựa thân thể để làm dịu sự lúng túng này. Ninh gia phi duỗi tay mình ra, cúi mắt nhìn hộ giáp mấy lần, lúc ngước mắt lên, giọng điệu đầy vẻ chế giễu: "Biết vì sao ta gọi ngươi đến đây không?" Phật Tịch nghe tiếng vội hoàn hồn lại, không kiêu ngạo không tự ti trả lời: "Không biết." Ninh gia phi khẽ hừ lạnh, giống như là đang chế giễu lại có vẻ như tự lẩm bẩm: "Không biết?" Ánh mắt nàng ta thay đổi, giọng điệu lạnh lùng: "Nói đi, ngươi định giải quyết thế nào?" Phật Tịch ngước mắt, ánh mắt không chớp nhìn Ninh gia phi, trong mắt đầy vẻ mờ mịt và khó hiểu. Nói gì? "Thỉnh xin nương nương chỉ rõ." Ninh gia phi cười chế giễu, nhìn chằm chằm gương mặt xinh đẹp của Phật Tịch, con ngươi lóe lên vẻ lạnh lẽo, giả vờ y như thật. "Ngươi cho rằng mình giả ngu thì có thể thoát được sao?" Lúc nói những lời này, nàng ta ngồi ngay ngắn. Ngay lập tức có thái giám thả rèm xuống, có rất nhiều cung nữ khỏe mạnh đi ra. Trên đầu Phật Tịch treo ba dấu chấm hỏi? Nàng đã làm sai điều gì? Nói thẳng ra không tốt sao? Mọi người bình tĩnh ngồi xuống nói chuyện, giải thích rõ hiểu lầm chẳng phải rất tốt à? Thảo nào trong cốt truyện cung đấu luôn có người cứng miệng, đánh chết cũng không nói. Bây giờ xem ra chắc là bọn họ cũng không biết mình phạm lỗi gì, nói thế nào được chứ? Phật Tịch há miệng, cuối cùng không biết nên nói gì. Vì nàng thật sự không biết nói gì nữa. "Nương nương, thần phụ không giả ngu." "Hừ." Ninh gia phi tức giận, giơ tay đập mạnh lên mặt bàn. Vì tức giận nên thân thể nàng ta phập phồng kịch liệt. Ba vạch trên đầu Phật Tịch đen hơn, đồng thời thầm nghĩ có phải nàng nên quỳ xuống dập đầu cầu xin tha thứ, như thế mới xứng với không khí căng thẳng hiện tại. Nàng hơi cúi đầu, thành khẩn nói: "Nương nương, làm phiền người nói rõ thần phụ đã làm sai chuyện gì?" Lời này vừa nói xong, Ninh gia phi tưởng rằng Phật Tịch khiêu khích mình, tức giận giơ tay chỉ vào Phật Tịch. "Dựa vào Hoàng thượng không truy cứu, ngươi lại dám nói thế với bổn cung à?" Phật Tịch ngẩng đầu, ánh mắt mờ mịt, hoàn toàn không biết thế nào. Nàng ta nói gì nàng không hiểu, rốt cuộc đang nói về chuyện gì thế? Nàng đã làm gì nữ nhân này? Nhưng nhìn dáng vẻ của nữ nhân này, chẳng lẽ nàng đã làm sai chuyện gì mà mình không biết sao? Nàng nghĩ vậy, giọng điệu dịu lại, hành lễ nói: "Xin nương nương bớt giận, thần phụ làm sai chuyện gì sẽ tự nhận lỗi, nhưng vẫn nhờ nương nương nói rõ lý do." Ninh gia phi nghiến răng nghiến lợi, bản lĩnh giả vờ ngây ngốc của nữ nhân này đúng là cao thâm. Đã đến nước này mà lại có thể bình tĩnh như thế. "Phật Tịch, có phải ngươi đang kéo dài thời gian, chờ Thần vương điện hạ đến cứu giúp. Ta khuyên ngươi bỏ qua ý định này đi, nhóm người Hoàng thượng đi săn nhanh thì mấy canh giờ, muộn thì hơn nửa ngày." Phật Tịch ngước mắt. Cho nên? Có liên quan gì đến chuyện nàng phạm lỗi à?
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94
Chương sau