Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83
Chương sau
Cho dù Bắc Minh Hoài là Thái tử, hắn cũng chắc chắn khiến y sống không bằng chết. Phật Tịch cười ngượng ngùng, âm thầm đưa tay gãi lòng bàn tay Bắc Minh Thần. [Sao khí thế ngang ngược càng nặng hơn vậy chứ.] [Chẳng lẽ trời sinh nam chính và nhân vật phản diện không hợp nhau, gặp mặt sẽ trở mặt.] [Người bên cạnh, bình tĩnh chút đi.] [Phản ứng gì đi.] [Với dáng vẻ của ngươi lúc này, Thái tử có thể tố cáo ngươi trên đại điện đấy.] [Tố cáo ngươi uy hiếp mạng y.] Nàng nhìn Bắc Minh Thần, hắn không chú ý đến, con ngươi lạnh lùng nhìn chằm chằm Bắc Minh Hoài. Phật Tịch cười lấy lòng Bắc Minh Hoài: "Thái tử điện hạ." Nàng quay đầu lại kéo Bắc Minh Thần, vẻ mặt tươi cười, giọng điệu có vẻ nũng nịu: "Vương gia." [Là ngươi làm chuyện xấu bị người khác bắt gặp, ngươi còn tức giận gì chứ?] Bắc Minh Thần nghe thấy giọng điệu nũng nịu của Phật Tịch, khí thế ngang ngược bỗng nhiên biến mất. Hắn nghiêng đầu nhìn về phía nữ nhân cười lấy lòng người khác, ánh mắt thay đổi. "Đường đường là thái tử điện hạ, sao lại học người khác nghe lén thế?" Trong lòng Phật Tịch run lên, vươn tay nhéo hông Bắc Minh Thần, lúng túng cười: "Ha ha, vương gia, ngài nói gì thế?" [Tuổi thọ của chúng ta ngắn ngủi, không chịu được ngài hành hạ thế đâu.] Ngay sau đó, chỉ nghe Bắc Minh Hoài cười thoải mái. "Ha ha, Thần vương và Thần vương phi hòa hợp quá. Bổn Thái tử vô tình gặp được, mong Thần vương, Thần vương phi đừng trách tội." Phật Tịch rụt một tay lại, khoát tay cười nói: "Không dám, không dám." Bắc Minh Thần thấy dáng vẻ hèn mọn lấy lòng của Phật Tịch, trong lòng rất khó chịu, một tay ôm ngang Phật Tịch lên. Phật Tịch vòng tay ôm cổ Bắc Minh Thần theo bản năng. Bắc Minh Thần cúi đầu xuống, giọng nói ghen tuông: "Nàng chỉ cần lấy lòng một mình bổn vương thôi." Hắn nói xong còn nhìn Bắc Minh Hoài với ánh mắt cảnh cáo, nói tiếp: "Những người khác, cho dù là ai dám làm khó nàng, cũng chính là đối nghịch với bổn vương." Phật Tịch muốn khóc. [Ta cảm động quá, ta cảm ơn ngươi.] [Má ơi, bà đây lấy lòng nửa ngày, vậy mà bị một ánh mắt cảnh cáo của ngươi làm tan biến.] [Ngươi không phải đang cảnh cáo, mà đang gây hấn.] [Trắng trợn khiêu khích.] Bắc Minh Thần xem thường, nâng người lên ôm Phật Tịch đi qua Bắc Minh Hoài. Phật Tịch nhắm mắt lại, dáng vẻ không đành lòng nhìn thẳng. [Mức độ khiêu khích này không thua gì người hiện đại dùng ngón giữa đẩy mắt kính.] Bắc Minh Thần ôm Phật Tịch đi vào trong doanh trướng của bọn họ, vờ muốn đi về phía giường. Phật Tịch vội vàng giãy dụa, muốn đứng lên. Bắc Minh Thần xoay người buông Phật Tịch ra, đưa tay nâng mặt của nàng, nhìn chăm chú: "Tịch Nhi, nhớ rõ sau này nàng chỉ cần lấy lòng một mình bổn vương thôi." Phật Tịch ngước mắt nhìn dung nhan anh tuấn trước mặt, nghe lời nói không có lý lẽ này, đáy lòng run sợ một hồi. [Bắc Minh Thần đẹp trai quá.] [Rất bá đạo.] [Ta rất thích.] Bắc Minh Thần cúi đầu khẽ cắn vành tai Phật Tịch, mập mờ nói: "Cho nên, bây giờ nàng lấy lòng bổn vương đi." [Đúng là đẹp trai không quá ba giây.] Phật Tịch cười ha ha, hai tay chạm vào cổ Bắc Minh Thần, khẽ nỉ non: "Cút*" Bắc Minh Thần nghe xong, đáp lời được, quay người đè Phật Tịch lên giường. Phật Tịch hoảng sợ, tay chống vào lồng ngực của Bắc Minh Thần, nhìn thoáng qua rèm vẫn chưa thả xuống, trái tim đập loạn nhịp. "Ngài, ngài làm gì?" Bắc Minh Thần nghiêm túc nói hươu nói vượn: "Không phải nàng nói à? Lăn* ó." *Cút - Lăn: 滚 từ này dịch là cút hoặc lăn lộn. Nam chính đang hiểu là lăn giường... [Ta còn nói gì được chứ?] [Ta có thể làm gì?] Phật Tịch đưa tay nâng khuôn mặt tuấn tú của Bắc Minh Thần, để hắn đối diện mình, giọng điệu nghiêm túc: "Sau này ngài không được như vậy nữa." Bắc Minh Thần trầm mặc vô cùng ấm ức: "Tịch Nhi không thích ta đối với nàng như vậy à?" Phật Tịch sững sờ, biết Bắc Minh Thần hiểu lầm, liên tục lắc đầu. Bắc Minh Thần nở nụ cười hài lòng, vờ muốn ôm chặt Phật Tịch. Phật Tịch đánh hắn một cái, khẽ nói: "Sau này chúng ta phải khiêm tốn, nhất định phải nghe ý kiến của người khác, cũng phải hỏi người khác có làm được hay không. Sau đó, nhớ rõ người có ý kiến với mình là ai."
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83
Chương sau