Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94
Chương sau
Phật Tịch cảm thấy nguy hiểm híp mắt: "Ngài cười cái gì?" Vẻ mặt và giọng nói của Bắc Minh Thần vô cùng bình tĩnh, đáp: "Không có gì? Bây giờ còn sớm, nàng có thể nghỉ ngơi một chút." Hắn nói xong bước ra khỏi phòng. Phật Tịch nhìn bóng dáng Bắc Minh Thần rời đi, cười cười, nằm ở trên giường vô thức ngủ thiếp đi. Lúc mở mắt ra lần nữa, chỉ thấy Bắc Minh Thần ngồi cạnh mép giường, im lặng nhìn nàng. [Thảo nào ta mơ thấy ác mộng.] [Hắn như sói chăm chú nhìn ta, ta có thể thả lỏng thân thể sao?] "Đã dậy rồi à?" Sắc mặt Bắc Minh Thần không thay đổi, hỏi nàng. "Ừm." Phật Tịch quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, vừa nhìn đã biết trời sắp tối rồi. Bắc Minh Thần thấy Phật Tịch nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, không hiểu sao trong lòng khó chịu. Bên ngoài có gì đẹp để nàng nhìn như vậy chứ. Hắn nhìn theo ánh mắt nàng, một lát sẽ cho người cưa cây kia đi. Giọng nói của hắn có vẻ không vui: "Đi thôi." Phật Tịch hơi khó hiểu, bước xuống giường hỏi: "Đi đâu." "Bãi săn." Phật Tịch càng thêm nghi ngờ: "Nhưng bây giờ là buổi tối mà?" Bắc Minh Thần nhìn Phật Tịch chỉnh lại tóc của mình, nói một câu có hai nghĩa: "Buổi tối mới đông vui." Phật Tịch kích động khẽ gật đầu. [Đi săn, nghe rất kích thích.] Bắc Minh Thần kéo tay Phật Tịch, cất bước đi ra cửa phòng, một đường đi đến cửa lớn phủ Thần vương, thấy xe ngựa đã chờ sẵn. Phật Tịch kích động ngồi lên xe ngựa. [Đại lão muốn dẫn ta đi xem việc đời.] Bắc Minh Thần ôm Phật Tịch vào lòng, ngón tay lướt qua mái tóc mềm mại của nàng, trong lòng rung động. Phật Tịch không giãy dụa, im lặng để hắn ôm như thế. "Vương gia, vương phi, đến bãi săn rồi." Xe ngựa ngừng lại, sau đó giọng nói của Linh Tiêu vang lên. Phật Tịch vội vàng ngồi dậy từ ngực Bắc Minh Thần, đứng lên đi ra xe ngựa. Bắc Minh Thần nhìn Phật Tịch nhanh chóng thoát đi, cười khẽ lắc đầu đi theo xuống. Sau khi xuống xe ngựa, hắn nắm chặt tay của Phật Tịch, cất bước đi thẳng về phía trước. Phật Tịch hít sâu một hơi. [Không khí trong lành.] [Nơi này tốt quá, khắp nơi tràn ngập hương vị thiên niên.] [Đón địa khí.] Bắc Minh Thần nhìn qua, ánh mắt chăm chú nhìn mặt Phật Tịch. Nếu nàng đã thích nơi này, vậy thì xây một tòa nhà ở nơi này vậy, khi nhàn hạ có thể đi đến đây du ngoạn. Phật Tịch thấy hồi lâu Bắc Minh Thần không nói gì, hơi kinh ngạc quay đầu nhìn lại, khẽ chớp mắt dáng vẻ ngây thơ. Bắc Minh Thần nhìn thấy Phật Tịch như thế, trong lòng khẽ động kéo Phật Tịch vào lòng, đưa tay xoa đầu nàng, cúi đầu hôn môi anh đào của nàng. Phật Tịch bị hôn thở không nổi, thân thể mềm nhũn tựa vào trong lòng Bắc Minh Thần, cảm nhận hormone nam tính phát ra từ cơ thể hắn. Hai người ôm nhau, dưới bầu trời đầy sao vô cùng hạnh phúc. "Khụ khụ..." Một tiếng ho khan vang lên, Phật Tịch bị dọa vội đẩy Bắc Minh Thần ra, vội dùng tay che miệng cúi đầu. Cả người Bắc Minh Thần tỏa ra vẻ ngang ngược, lạnh lùng, đưa tay nắm chặt tay Phật Tịch, giương mắt nhìn qua. Chỉ thấy Bắc Minh Hoài đứng ở cách đó không xa, ngượng ngùng nhìn hai người. Bắc Minh Thần nhìn thấy là Thái tử, vẻ ngang ngược trên người vẫn không giảm bớt, ánh mắt có vẻ khó chịu. Phật Tịch kéo cánh tay của Bắc Minh Thần, ra hiệu hắn kìm nén lửa giận đi. [Đây chính là Thái tử, nam chính, khí vận thiên tử.] [Chúng ta là nhân vật phản diện, bản thân nhân vật phản diện phải tu dưỡng.] [Không thì chết thế nào cũng không biết.] Bắc Minh Thần thấy Phật Tịch ra hiệu, tâm trạng dịu lại. Sau đó hắn nghe thấy tiếng lòng của nàng, mặc dù không hiểu lắm nhưng cũng hiểu sơ sơ. Hắn hừ lạnh một tiếng, hắn không để Bắc Minh Hoài vào mắt. Nếu như y muốn ra tay với mình, hoặc là tính toán Phật Tịch, hắn nghĩ vậy, tay kia siết chặt, con ngươi trở nên cố chấp.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94
Chương sau