Phật Tịch cảm thấy nguy hiểm híp mắt: "Ngài cười cái gì?"
Vẻ mặt và giọng nói của Bắc Minh Thần vô cùng bình tĩnh, đáp: "Không có gì? Bây giờ còn sớm, nàng có thể nghỉ ngơi một chút." Hắn nói xong bước ra khỏi phòng.
Phật Tịch nhìn bóng dáng Bắc Minh Thần rời đi, cười cười, nằm ở trên giường vô thức ngủ thiếp đi.
Lúc mở mắt ra lần nữa, chỉ thấy Bắc Minh Thần ngồi cạnh mép giường, im lặng nhìn nàng.
[Thảo nào ta mơ thấy ác mộng.]
[Hắn như sói chăm chú nhìn ta, ta có thể thả lỏng thân thể sao?]
"Đã dậy rồi à?" Sắc mặt Bắc Minh Thần không thay đổi, hỏi nàng.
"Ừm."
Phật Tịch quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, vừa nhìn đã biết trời sắp tối rồi.
Bắc Minh Thần thấy Phật Tịch nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, không hiểu sao trong lòng khó chịu. Bên ngoài có gì đẹp để nàng nhìn như vậy chứ. Hắn nhìn theo ánh mắt nàng, một lát sẽ cho người cưa cây kia đi.
Giọng nói của hắn có vẻ không vui: "Đi thôi."
Phật Tịch hơi khó hiểu, bước xuống giường hỏi: "Đi đâu."
"Bãi săn."
Phật Tịch càng thêm nghi ngờ: "Nhưng bây giờ là buổi tối mà?"
Bắc Minh Thần nhìn Phật Tịch chỉnh lại tóc của mình, nói một câu có hai nghĩa: "Buổi tối mới đông vui."
Phật Tịch kích động khẽ gật đầu.
[Đi săn, nghe rất kích thích.]
Bắc Minh Thần kéo tay Phật Tịch, cất bước đi ra cửa phòng, một đường đi đến cửa lớn phủ Thần vương, thấy xe ngựa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/3733756/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.