"Mệt không?"
Phật Tịch cứng đờ xoay đầu.
[Ai cho ngươi dũng khí hỏi câu này?]
[Ta có mệt không ngươi không biết sao?]
Bắc Minh Thần chột dạ sờ lên chóp mũi, bưng cháo lên dịu dàng nói: "Ăn chút cháo đi."
Phật Tịch nghe giọng nói này, ngước mắt lên.
Bắc Minh Thần đỡ Phật Tịch lên, bưng cháo, dùng thìa múc sau đó thổi nguội, dịu dàng đút cho nàng. Hắn nhìn nàng khẽ hé môi anh đào, trong lòng lại mềm nhũn.
Phật Tịch cảm giác được ánh mắt không tốt của hắn, thân thể khẽ run, chăn mền trên người tuột xuống để lộ da thịt trắng nõn.
Bắc Minh Thần vô thức dừng tay, yết hầu lại khẽ động.
Phật Tịch ngước mắt, cảm nhận được phản ứng khác thường của hắn, trong lòng sợ hãi vội duỗi cánh tay ngọc che thân thể của mình.
"Trước trước sau sau, trong trong ngoài ngoài, chỗ nào không có vết tích của ta." Giọng nói trầm thấp từ tính của Bắc Minh Thần vang lên.
Phật Tịch dừng tay, trong lòng run lên, thân thể càng run mãnh liệt.
[Còn ở đây kiêu ngạo à.]
[Cảm giác mình rất có bản lĩnh sao?]
Nàng âm thầm kéo chăn lại, vẻ mặt ngây thơ vô tri nói: "Ngài... Ngài đang nói gì? Ta nghe không hiểu."
Ánh mắt của Bắc Minh Thần càng trở nên u ám, động tác trong tay vẫn ôn hòa tiếp tục múc cháo.
"Nào, cẩn thận bỏng."
Phật Tịch hé miệng, giương mắt nhìn về phía Bắc Minh Thần.
Bắc Minh Thần nhanh chóng gạt bỏ hình tượng trong đầu, nắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/3730065/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.