Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94
Chương sau
Thị vệ mờ mịt, nhưng nhìn vẻ mặt của vương phi thì không giống nói dối. Phật Tịch kiên nhẫn giải thích: "Ta đã hỏi vương gia rồi, yên tâm đi." Thị vệ cũng không ngăn cản nữa. Phật Tịch cười cười kéo Thanh Thủy đi vào phủ Thần vương. Nàng nhìn thấy sắp đi đến viện cũ của Bắc Minh Thần, chợt nắm chặt tay của Thanh Thủy, thẹn thùng nói: "Ừm, ta, ta muốn hỏi, chính là, cô nương..." Thanh Thủy mím môi cười nói: "Vương phi yên tâm, Thanh Thủy vẫn còn trong sạch." Phật Tịch hài lòng khẽ gật đầu, nàng không muốn Bắc Minh Thần bị nhiễm bệnh gì cả. "Thanh Thủy cô nương yên tâm, sau tối hôm nay, nếu vương gia thích cô nương thì cô nương có thể ở lại phủ Thần vương này, không cần ở lại nơi bướm hoa kia nữa." Thanh Thủy cười khổ nói: "Thanh Thủy sẽ không ở lại." Phật Tịch ngạc nhiên, cũng không hỏi nhiều, chỉ khẽ gật đầu dẫn Thanh Thủy đi đến cửa viện. Lúc thấy không có thị vệ canh giữ thì rất tò mò. Nàng lén đi vào viện, thấy trong phòng vẫn thắp nén, cửa phòng không có thị vệ canh giữ, khó hiểu đi đến gần khẽ gọi: "Bắc Minh Thần." Giờ phút này Bắc Minh Thần vô cùng khó chịu, không biết vì ly nước kia hay vì hắn lén xem sách cấm. Lúc nghe thấy giọng của Phật Tịch, trong lòng hắn run lên, vội giấu sách đi. Hắn kìm nén tâm tư muốn đi ra ngoài, lên tiếng: "Ta ở đây." Phật Tịch cười xấu xa, nghe giọng nói này có lẽ thuốc có tác dụng rồi. Nàng khẽ nói: "Vương gia, ngài có thể tắt nến không?" [Không nhìn thấy mặt sẽ không cần ngại ngùng.] Bắc Minh Thần đứng lên, đi qua tắt ánh nến. [Rất ok.] Nàng bước nhanh đến cửa, nói với Thanh Thủy: "Cô nương đi vào đi." Thanh Thủy khẽ gật đầu, bước chân nặng nề đi thẳng về phia trước. Phật Tịch cười cười, vội vàng đi đến Thần Tịch viện. Thị vệ ở cửa thấy Phật Tịch trở về, rất kinh ngạc: "Vương phi?" Chẳng phải vương gia nói ngài ấy có chuyện quan trọng muốn nói với vương phi, bảo bọn họ đừng ở cạnh quấy rầy sao? Tâm trạng của Phật Tịch rất tốt, khẽ ừm một tiếng. Sau đó, nàng đi vào trong viện, ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, thở dài một hơi đi vào phòng. Nàng thấy sau bình phong kia có ánh nến tươi sáng, lông mày nhướng lên vẻ khó hiểu, cất bước đi qua đẩy bình phong. Đập vào mắt là cửa hình tròn, đưa ta ra đẩy chỉ nghe thấy một tiếng cọt kẹt. Cửa gỗ nặng nề có vẻ cổ điển mở ra. "Ôi đệch..." Phật Tịch nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, nàng giật mình đến mức há hốc mồm, mắt trừng to như chuông đồng. Trong mắt tỏa ra ánh sáng lung linh, nhìn xung quanh, khóe miệng cong lên đường cong hưng phấn. Chỉ thấy xung quanh rải hoa, hương hoa xông vào mũi, có vài nhụy hoa còn nhỏ nước xuống. Trong không khí phủ sương mù màu trắng giống tiên cảnh. "Đẹp quá!" Phật Tịch cảm thán nói, duỗi tay ra ôm từng đóa hoa vào lòng, khẽ ngửi, trên mặt lộ vẻ hạnh phúc. Nàng nhìn thấy bên phải có hai chiếc xích đu, chợt đưa tay cầm đóa hoa lên đi qua ngồi xuống, hài lòng lắc lư. [Nhìn thế này cảm thấy Bắc Minh Thần rất tốt.] Lúc này, chỉ nghe tiếng "Két" vang lên, cửa tròn bị người ta đẩy mạnh ra. Phật Tịch giật mình, nàng ngồi thẳng lên quay đầu nhìn lại, thấy một người bước nhanh về phía mình. Đó chính là Bắc Minh Thần mặc cẩm y màu mực, vẻ mặt hớn hở. Phật Tịch thấy thế, nhịp tim đập thật nhanh, vội vờ muốn đứng lên. Bắc Minh Thần đi qua nắm bả vai của Phật Tịch, đẩy nàng lên xích đu lần nữa, nghiến răng nghiến lợi: "Phật Tịch."
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94
Chương sau