[Ta muốn ha ha.]
[Mắt ai mù như vậy.]
Bắc Minh Thần và Phật Tịch nghe tiếng nhìn lại, cùng nhau mở miệng: "Thái tử điện hạ."
Bắc Minh Hoài cười nhạt: "Không cần đa lễ."
[Đúng là không nên đa lễ, ngày nào nhìn thấy người này phải khom người, nhìn người kia phải quỳ xuống, sắp thoát vị đĩa đệm rồi.]
"Hừm..." Bắc Minh Hoài nhìn hình con thỏ được bện từ cỏ đuôi chó trong tay Bắc Minh Thần, cười trêu ghẹo nói: "Thần vương điện hạ cũng thích những thứ đồ chơi nhỏ này à?"
Bắc Minh Thần nắm trong tay, giấu cỏ đuôi chó vào tay áo rộng rãi.
Hắn khẽ ho một tiếng: "Đương nhiên bổn vương không thích những thứ này, nhưng vương phi lại âm thầm đưa cho bổn vương."
Phật Tịch không nỡ nhìn thẳng đành nhắm mắt lại, nàng có thể nói gì chứ.
[Không ngờ hắn ngoài lạnh trong nóng như thế.]
[Được rồi, lãnh đạo nói gì cứ nghe theo là được.]
Nàng nói với Bắc Minh Hoài: "Là thần phụ thích những thứ này, bện xong âm thầm đưa cho vương gia nhà mình."
Bắc Minh Thần nghe mấy chữ "Vương gia nhà mình", tay hơi dừng lại, không hiểu sao dâng lên sự chua xót.
Hắn đã nghe những lời này vô số lần, nhưng đây là lần đầu tiên nghe nói về mình như thế.
Hắn nghiêng đầu nhìn nữ tử xinh đẹp dưới ánh nắng, có lẽ sau này đường đời còn hi vọng.
Bắc Minh Thần bước lên nắm chặt tay của Phật Tịch, thấy nàng không giãy dụa thì rất hài lòng, một tay khác xoa đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/3712099/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.